Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Tác giả: Đỗ Hà Tôi bất ngờ bị lời hát ngọt ngào kéo ra khỏi câu chuyện bạn bè! Ai ca Huế mà hay đến như vậy, tưởng như lung linh lăng tẩm và nắng Huế ở ngay đây. Nữ ca sĩ sao mà nom quen quá. Chiếc áo dài màu tím Huế dưới ánh đèn sân khấu thành mướt mát thiết tha. | Hàng Xóm Tuổi Thơ Tác giả Đỗ Hà Tôi bất ngờ bị lời hát ngọt ngào kéo ra khỏi câu chuyện bạn bè Ai ca Huế mà hay đến như vậy tưởng như lung linh lăng tẩm và nắng Huế ở ngay đây. Nữ ca sĩ sao mà nom quen quá. Chiếc áo dài màu tím Huế dưới ánh đèn sân khấu thành mướt mát thiết tha. Cả gương mặt chị cả vóc dáng thanh mảnh của chị dường như thoát vào lời ca. Chén ngọc giờ chìm dưới đáy sông sâu những lăng tẩm nhắc về thời quá khứ mặt trời vàng và mắt em nâu xin chào Huế một lần anh đến .xin đừng lầm em với cố đô 1. Cả giọng hát lẫn người hát quen quá nhưng có lẽ tại ngồi xa quá lại quên mất hai cái đít chai ở nhà nên tôi đành bấm bụng nhịn nỗi tò mò đang cồn lên.- Ô kìa Thu mày nàm sao mà như ngỗng ấy hở đang ăn cơ mà -Tao thấy cái chị đang hát quen quá mà chịu chẳng nhận ra được là ai.- À bà ấy cũng nà giang hồ danh lữ đấy noại xịn đấy. Tư cách thì khó phân noại lắm nhưng mà giọng ca vô địch Matxcơva này đấy nhất nà ca Huế và điệu gõ chén ný ngựa ô Cả ca sĩ trong lước ra cũng phải thừa nhận mặc dù bà ấy chỉ nà dân nghiệp dư lổi lên cũng từ các chợ từ nhà hàng lày đấy thôi.Bỏ qua cái giọng lước lon của Hằng tôi khe khẽ hỏi - Thế chị ấy tên là gì Hằng quay liếc xéo sang dẩu cái mỏ đo đỏ bóng loáng mỡ hỏi bồ của nó - Tên nà gì hở anh Trung Mà có mấy cái lốt ruồi ở nưng hình như nà anh cũng đã OTK rồi hở - À tên nhà hàng là Diệu Hương chẳng biết có phải là tên thật không mọi người thì gọi là Hương xanh vì bà ấy chỉ thu ngoại tệ thôi. Nhưng cũng bõ lắm đấy ha ha. - Trung cười bộ ria mong mỏng đêu đểu bò quanh mép hắn càng làm cho cái mặt choăn choắt của hắn đểu hơn cặp mắt một mí tít lại cái mũi hơi hếch cố hếch lên hít hít hơi.Tôi cắm mặt vào bát xúp cua. Tôi thấy khó chịu với cái kiểu nói chuyện của Hằng và bồ nó. Nó là bạn học từ hồi phổ thông của tôi. Nó sang Nga trước tôi lâu rồi. Từ hồi còn Et-xet-xet-xê-erờ 2 cơ. Nó thay đổi nhiều lắm rồi. Chả còn dáng dấp gì của một cô thôn nữ ven thành Hà nội nữa. Nó thường chửi tôi đ. biết ăn mặc gì cả lom như con cú già có mà chó