Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Chương 1 Sau 1975, tôi cũng như nhiều người khác tìm đường vượt biên, nhưng lần nào khi tôi ngỏ ý với Sư-Phụ của mình, thì đều bị Ổng thản nhiên nói: “Nhà ngươi không vượt biển được đâu!.” Tôi nghe thì nghe, nhưng bản tánh tôi lúc nào cũng “Tận nhân lực trước cái đã, Thiên mạng.tính sau”, vì thế một hôm, chuyện vượt biên bị bể, tôi chạy toán loạn từ Vũng Tàu về, trong túi chỉ còn có 7$, và 1 bộ đồ dính da!, đến Biên Hoà, tôi hay tin có 1 đệ-tử của mình ở. | Chùa Tứ Phương Tăng Atoanmt Chùa Tứ Phương Tăng Tác giả Atoanmt Thể loại Kinh Dị Website http motsach.info Date 17-October-2012 Trang 1 12 http motsach.info Chùa Tứ Phương Tăng Atoanmt Chương 1 - Sau 1975 tôi cũng như nhiều người khác tìm đường vượt biên nhưng lần nào khi tôi ngỏ ý với Sư-Phụ của mình thì đều bị Ổng thản nhiên nói Nhà ngươi không vượt biển được đâu . Tôi nghe thì nghe nhưng bản tánh tôi lúc nào cũng Tận nhân lực trước cái đã Thiên mạng.tính sau vì thế một hôm chuyện vượt biên bị bể tôi chạy toán loạn từ Vũng Tàu về trong túi chỉ còn có 7 và 1 bộ đồ dính da đến Biên Hoà tôi hay tin có 1 đệ-tử của mình ở Cần Thơ vừa chạy lên kiếm tôi xuống đi chung chiếc ghe của nó. Thời giờ cấp bách tôi không thể ghé về nhà mình được nên tôi đi thẳng ra Xa-Cảng Miền Tây và nghĩ rằng với 7 tôi đủ tiền xuống đến Cần Thơ. Đến Xa Cảng Miền Tây lúc hơn 11 giờ tối khi leo lên thùng sau của 1 chiếc xe hàng chú lơ xe trẻ tuổi nói Đi Cần Thơ là 10 Tôi năn nỉ nói là tôi còn có 7 xin cho quá giang thì chú lơ đáp 7 thì đi tới Vĩnh-Long thôi . Tôi thấy khuya chỉ có mỗi một xe nên lẳng lặng ngồi yên vì nghĩ rằng từ Vĩnh Long về Cần Thơ chỉ có 30km đến Vĩnh Long mình năn nỉ chắc họ sẽ cho quá giang qua Cần Thơ. Không ngờ trong xe chật khách vậy mà đến Vĩnh Long chú lơ xe vẫn nhớ đến tôi chú nói Ê cha nội tới Vĩnh Long rồi xuống đi Tôi vừa mở miệng năn nỉ thì bất ngờ chú ta chụp lấy cái túi của tôi rồi quăng xuống đất. Tôi thấy lòng đau quặn thắt không phải vì mình bị từ chối nhưng tôi đau cho cái tâm-bất-nhẫn của chú lơ trẻ tuổi đó. Và tôi không còn cách nào hơn là leo xuống xe để nhặt lấy cái túi xách trong đó chỉ có cái khăn bàn chải và cuốn Kinh- Phép Mật của Môn pháị Tôi không quen 1 ai ở Vĩnh Long trong túi không có 1 và đứng ở ngả ba lộ tẻ lúc hơn 2 giờ sáng cái giờ dễ bị Công-An xét hỏi và bắt trong người tôi lại không có 1 miếng giấy tờ tuỳ thân nào tôi nghĩ cách hay nhất là đi lủi ra ngoại ô tránh ánh đèn khu phố chợ cho yên thân. Trời tối đen như mực tôi không biết Vĩnh