Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Ông Thorndye chủ nhân thư viện khu Steplinn, đã nhiều lần nhìn sang mấy ngôi nhà kỳ quái có mặt tiền ốp gỗ đối diện với cửa sổ với cửa sổ phòng ông. Phòng đọc kê những dãy bàn gỗ đen ngổn ngang sách báo giờ đây không còn một bóng người và ông không thể nào được nói dăm câu ba điều với một người nào đó rằng ông đánh giá hết sức đặc biệt phong cách kiến trúc tuy đo của những công trình này, rằng chỉ riêng những công trình đó mới có thể trụ lại được. | Chiếc Gương Đen Đưc Mẫn Chiếc Gương Đen Tác giả Đưc Mẫn Thể loại Kinh Dị Website http motsach.info Date 16-October-2012 Ồng Thomclye chủ nhân thư viện khu Stepiinn đã nhiều lần nhìn sang mấy ngôi nhà kỳ quái có mặt tiền ốp gỗ đối diện với cửa sổ với cửa sổ phòng ông. Phòng đọc kê những dãy bàn gỗ đen ngổn ngang sách báo giờ đây không còn một bóng người và ông không thể nào được nói dăm câu ba điều với một người nào đó rằng ông đánh giá hế t sức đặc biệt phong cách kiế trúc tuy đo của những công trình này rằng chỉ riêng những công trình đó mới có thể trụ lại được qua bao nhiêu lần hỏa hoạn và chấn động mà Siti phải chịu đựng từ thế kỷ mười lăm. Không một bóng người. Nói chung thì cũng hoàn toàn không phải như vậy nhưng cái ông khách duy nhất đang uể oải lần giở những tập sách nhaữn bóng vì dầu mỡ không được người thủ thư tính đế n. Bác sĩ Baster Brown là một thầy thuốc bình thường trong khu ông sống ở phố Nhà thờ thuê hai phòng trong một ngôi nhà cao tầng u ám ở ngoại vi công viên Clissold ông không có riêng một tủ sách một phòng thí nghiệm còn những người khách bệnh nhân ít ỏi thì ông tiếp khám trong cái phòng khách xoàng xĩnh có mấy cái ghế bành đen đủi nhồi lông ngựa. Mỗi tuần hai lần ông lê gót xuyên qua thành đô đế n Hallborn để vào cái phòng đọc đầy bụi của ông Thorndye tại đây ông ngồi một vài giờ và cuối cùng ra về với một cuốn sách nhỏ với giá đặt cược là sáu pence. Ngoài trời mưa lâm thâm mà cái bàn ông ngồi lại kê vào góc tối nhất của thư viện. Tuy thế ông Thorndye cũng không nghĩ đế n chuyện thắp lên một trong số những cây đèn chao xanh vì một độc giả chẳng lấy gì làm giàu có như ông. Ông Baster Brown không đọc mà chỉ ngồi lật qua lật lại những trang sách Lịch sử nước Anh và từng tí một ông dần dần nhét xuống dưới tập sách này một cuốn sổ mỏng lấm tấm những chấm rỉ sắt và đã bị bọ sách cắn thủng. Đúng lúc này cô Boze bước vào và ông Thorndye trịnh trọng cúi chào. Cô Boze chẳng những đã mượn của thư viện những sách quý hiếm mà cô còn thích chuyện trò với