Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Tôi không nhớ, chỉ biết là lần đầu tiên sau khi xách va li về sống chung với tôi, nàng đã nói thế. Không. Phải nói là nàng tuyên bố thế. Và bây giờ. Nàng đang lặp lại. Phụ nữ thường vậy. Họ luôn nói ngược lại suy nghĩ của mình. *** "Em sẽ ra đi, bất cứ khi nào anh muốn". Má Lương đầm đìa nước mắt, tôi nhìn nàng từ phía sau lưng. Lần thứ chín hay thứ mười nàng nói với tôi câu đó | Ràng buộc êm ái Tôi không nhớ chỉ biết là lần đầu tiên sau khi xách va li về sống chung với tôi nàng đã nói thế. Không. Phải nói là nàng tuyên bố thế. Và bây giờ. Nàng đang lặp lại. Phụ nữ thường vậy. Họ luôn nói ngược lại suy nghĩ của mình. Em sẽ ra đi bất cứ khi nào anh muốn . Má Lương đầm đìa nước mắt tôi nhìn nàng từ phía sau lưng. Lần thứ chín hay thứ mười nàng nói với tôi câu đó. Tôi không nhớ chỉ biết là lần đầu tiên sau khi xách va li về sống chung với tôi nàng đã nói thế. Không. Phải nói là nàng tuyên bố thế. Và bây giờ. Nàng đang lặp lại. Phụ nữ thường vậy. Họ luôn nói ngược lại suy nghĩ của mình. Tôi ngửa cổ rít thuốc. Muốn Tôi chẳng muốn gì cả. Ở thời điểm hiện tại tôi hoàn toàn yên ổn và ít nhất là không có khả năng chịu đựng bất kỳ một sự xáo trộn dẫu là nhỏ nhoi nào trong cuộc sống của mình. Thu nhập ổn định môi trường làm việc khá dễ chịu lương bậc tăng dần theo năng lực bạn bè giao đãi tốt đối tác không tồi.Thậm chí đã quá lâu tôi không biết buồn là thế nào. Vậy thì tại sao tôi phải gây hấn với Lương trong một buổi tối ấm áp thế này. Tôi cởi áo sơ mi. Lương đi qua tôi những bước đi chậm rãi. Nàng quay trở lai với chậu nước ấm. Tôi ngồi xuống ghế cởi giày. Chỉ cần vậy nàng ngồi thụp xuống xắn tay áo và tháo bít tất cho tôi nhúng chân tôi xuống nước. Những ngón tay nàng mơn man lên gan bàn chân tôi thật dễ chịu. Nàng kỳ cọ cho tôi. Tôi ngã người ra vì nỗi dịu dàng thấu suốt lan tỏa khắp cơ thể. Thậm chí là tôi và nàng không ngại ngần khi làm tình ngay trên chiếc ghế sô pha này. Xong xuôi nàng thường im lặng và đôi khi mỉm cười một mình. Tôi không hiểu hoặc cố tình không chịu hiểu nàng đang nghĩ gì. Tôi sợ mệt mỏi. Tôi thích buông lơi ý nghĩ. Tôi không còn tò mò về thế giới của nàng như trước đây. Có lẽ toàn bộ con người nàng đã thuộc về tôi nên tôi chẳng hơi sức đâu mà tìm hiểu mà lưu tâm. Mặc kệ nàng. Tôi đi ngủ. Một cuộc party vui vẻ chưa từng có khiến tôi tuy hơi chếnh choáng nhưng vẫn định thần được vị trí của một manager đầy kinh nghiệm với đại