Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Và nàng cũng mỉm cười một mình, nụ cười của nàng thật là mềm dịu, mặn nồng. Tự nhiên nàng chỉ cười với một mình nàng. Sau cùng, nàng nhè nhẹ ra khỏi phòng, nhè nhẹ khép trái cửa phòng lại. Trở về phòng mình, Lâm Tiên Nhi lấy chiếc rương nhỏ, trút từ trong một chiếc bình nhỏ ra một ít bột màu lấp lánh, nàng rót ra một chén trà. | Và nàng cũng mỉm cười một mình nụ cười của nàng thật là mềm dịu mặn nồng. Tự nhiên nàng chỉ cười với một mình nàng. Sau cùng nàng nhè nhẹ ra khỏi phòng nhè nhẹ khép trái cửa phòng lại. Trở về phòng mình Lâm Tiên Nhi lấy chiếc rương nhỏ trút từ trong một chiếc bình nhỏ ra một ít bột màu lấp lánh nàng rót ra một chén trà. Mỗi ngày nàng không bao giờ quên uống vào thứ bột ấy. Nó là thứ trân châu quý giá nàng đã nghiền ra thành bột nghe người ta nói rằng người đàn bà nào mỗi ngày đều uống thứ đó là nhan sắc muôn thuở chẳng tàn phai. Người đàn bà càng đẹp bao nhiêu thì lại càng sợ già bấy nhiêu luôn luôn nghĩ hết cách bảo vệ nhan sắc của mình. Thế nhưng họ không biết rằng không một thứ linh dược nào có thể giữ cho người đàn bà trẻ mãi không già. Nó là quy luật của tạo hóa mà không một ai có khả năng cưỡng lại. Nhìn chiếc bình nhỏ trong tay Lâm Tiên Nhi bật cười một mình. Nàng lẩm bẩm - Giá mà Tiểu Phi biết cái bình này đáng giá bao nhiêu tiền thì có lẽ hắn phải giật mình mà lăn ra chết mất. Nàng càng nhận rõ đàn ông nào cũng dễ bị lừa gạt cả nhất là rất dễ bị lừa gạt bởi đàn bà. Chính vì thế mà nàng cảm thấy rằng đàn ông không đáng thương chút nào cả hay nói đáng thương hại họ thì cũng đáng tức cười họ lắm. Nàng chưa từng gặp một người đàn ông nào mà không bị lừa gạt một http tieulun.hopto.org 901 sur 1420 cách dễ dàng. Trừ có mỗi một người người ấy là Lý Tầm Hoan. Nghĩ đến Lý Tầm Hoan là lập tức nàng cảm thấy nghe lòng nàng nặng xuống. Nàng lần tay lẩm nhẩm - Hôm nay đã là mùng năm tháng mười. Lý Tầm Hoan có phải đã chết rồi chăng Tại sao đến nay mà vẫn chưa nghe tin tức Ngoài trước cửa là một con đường hẹp vắng tênh. Đêm nay sao thật nhiều trời thật trong nhưng lại không có trăng. Xa xa ánh đèn thưa thớt sơn thôn về đêm thật là cô tịch. Hai gã thiếu niên mặc áo xanh khiêng trên vai một chiếc kiệu cả hai vóc dáng chắc nịch mặc dù khiêng kiệu nhưng chân họ vẫn bước như bay. Khi đến trước cửa thì chúng dừng đứng lại. Qua một lúc Lâm Tiên Nhi nhẹ lách mình ra nàng cẩn .