Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Mỗi khi chiến dịch vận động tranh cử tổng thống của Barack Obama hứa hẹn điều gì, đấy chính là nhằm cải thiện hình ảnh của nước Mỹ. Theo một số nhà phê bình, sau hàng thập kỷ - thế kỷ áp đặt ý chí cho các nước khác, kết thúc bởi tám năm nhiệm kỳ tổng thống của George W. Bush, siêu cường quốc duy nhất trên thế giới không còn được xem là một thành viên có trách nhiệm của cộng đồng quốc tế, thậm chí không còn là ngọn hải đăng cho độc lập tự do và dân chủ | Điều này có thể thực sự trấn an một số chính phủ rằng chúng ta không phải là “vô vọng” (từ mà cố vấn của tổng thống Obama, bà Susan Rice đã sử dụng trong cuộc vận động tranh cử để moo tả cách hành xử của Mỹ ở nước ngoài). Nhưng công dân của các nước này thì sao? Liệu chúng ta có ít nhiều mang lại hy vọng đối với họ không? Những nỗ lực của Obama nhằm đàm phán với những lãnh chúa của chính thể thần quyền mang lại cho những người Iran đã liều cả mạng sống của mình trên đường phố những gì? Những cử chỉ tương tự đối với những người cai trị Cuba, Sudan và Miến Điện mang lại cho dân chúng khát khao tự do những gì? Dù đã có cam kết rõ ràng sẽ thảo luận về vũ khí hạt nhân với bất kỳ chính phủ nào xuất hiện tại Tehran, dù hành vi của chính quyền này có làm hoen ố tính hợp pháp của chính quyền đến mấy đi nữa, thì tổng thống vẫn lóng ngóng chưa tìm ra những từ ngữ đúng đắn để giải quyết cuộc nổi dậy của Iran. Ông chưa bao giờ tìm ra được chúng. Và do đó danh tiếng của chúng ta – hình ảnh của chúng ta – cũng phải chịu tổn thương.