Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Huế điêu tàn và buồn thảm Đã lỡ hứa với ông Trần Văn Lý, tôi vào Huế khoảng cuối năm 1947. Tôi ở lại Huế vài tháng, nói chuyện với ông Lý khá nhiều. Lúc này tôi cũng có cơ hội gặp một số người trong đó có ông Ngô Đình Cẩn, Trần Điền, và dĩ nhiên là các cha sở Huế. Tôi ở lại Huế vài tháng, ông Lý đề nghị mời tôi làm giám đốc nha Văn hoá miền Trung, một nha chưa thành hình, có trách nhiệm như một bộ giáo dục thông tin thu hẹp mà ông. | Huê điêu tàn và buôn thảm Đã lỡ hứa với ông Trần Văn Lý tôi vào Huê khoảng cuối năm 1947. Tôi ở lại Huê vài tháng nói chuyện với ông Lý khá nhiều. Lúc này tôi cũng có cơ hội gặp một số người trong đó có ông Ngô Đình Cẩn Trần Điền và dĩ nhiên là các cha sở Huê. Tôi ở lại Huê vài tháng ông Lý đề nghị mời tôi làm giám đốc nha Văn hoá miền Trung một nha chưa thành hình có trách nhiệm như một bộ giáo dục thông tin thu hẹp mà ông Lý định thành lập. Ông Lý sống rất đơn giản gần như khắc khổ mặc dù lúc bấy giờ uy quyền ông sau người Pháp thì khá lớn. Uy quyền đó vào tay người khác đã hét được ra lửa. Riêng với ông Lý tôi phải công tâm mà nhận xét rằng trong thời gian quyền thủ hiên Trung Việt ông Lý cố gắng làm những việc tốt cứu giúp một vài người bị Tây tình nghi nhưng ông biêt không phải cộng sản. Tôi thấy tình thê không cho phép tôi hay bất cứ ai làm việc gì. Tôi từ chối và chú tâm lo việc đọc sách tìm hiểu qua lại với những người mà tôi thấy có tâm huyêt. Dịp này tôi có gặp ông Ngô Đình Cẩn một vài lần nhưng không thân lắm bà cụ Khả có vẻ mên tôi lắm thường mỗi lần tôi đên thăm ông Cẩn bà cụ hay chống gậy ra hỏi thăm dặn dò ông Cẩn làm các món ăm ngon đãi tôi. Bà cụ rất mộ đạo và đôi khi ngôi lại nói chuyện đạo với tôi khá lâu. Nhân một vài lúc rỗi rãnh tôi có vào thăm thành nội Huê bùi ngùi nhìn cung điện nhà Nguyễn nay hoang tàn đổ nát. Tôi chợt nhớ đên Bảo Đại người đang được nhắc đên khá nhiều ở Pháp những ngày tôi sắp về nước cũng như ở Việt Nam những tháng vừa qua. Tôi không tìm thấy hy vọng đẹp đẽ nào ở con người đó chẳng hiểu tại sao. Tôi chưa gặp Bảo Đại chưa thấy Bảo Đại và những ý nghĩ của tôi có tính cáhc linh cảm hay trực giác mà thôi. Tôi không một lúc nào tin tưởng dù mong manh rằng Bảo Đại sẽ làm được chuyện gì lớn lao xoay chuyển được tình thê đất nước xứng đáng đối thoại một mặt với nước Pháp một mặt với Việt Minh để trở thành một cơ hội qui tụ những người Việt Nam yêu nước không cộng sản nhưng không thể theo Pháp. Nhận thấy ở tại Huế chẳng ích lợi .