Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Chương 7 Năm 1956, gia đình tôi đã ở Đà Lạt 1 năm6 năm sau, tôi lại lên Đà Lạt tìm nơi trú thân nhưng lần này, chỉ có mình tôi Không có tin hay thư của Đạt. Hải đi Mỹ theo đuổi nghiệp Không Quân. Bạn bè tình không nhạt nhưng cũng chẳng còn gần gũi vui chơi như ngày nào. Anh tôi vào Thủ Đức. Bác Phương, Nam, Dũng lo đâm đầu học để may ra không phải đi lính. Cây đu đủ đực nhà anh Liêm dường như buồn hẳn đi. Nó đứng trơ trọi một mình, ngày. | Chương 7 Năm 1956 gia đình tôi đã ở Đà Lạt 1 năm.6 năm sau tôi lại lên Đà Lạt tìm nơi trú thân nhưng lần này chỉ có mình tôi. Không có tin hay thư của Đạt. Hải đi Mỹ theo đuổi nghiệp Không Quân. Bạn bè tình không nhạt nhưng cũng chẳng còn gần gũi vui chơi như ngày nào. Anh tôi vào Thủ Đức. Bác Phương Nam Dũng lo đâm đầu học để may ra không phải đi lính. Cây đu đủ đực nhà anh Liêm dường như buồn hẳn đi. Nó đứng trơ trọi một mình ngày cũng như đêm chờ đợi tiếng cười của chúng tôi. Chuyện đó không bao giờ có lại nữa. Tôi cũng trơ trọi như nó. Con ngõ đường như sâu hơn hun hút trong ánh sáng vàng vọt yếu ớt hắt ra từ những căn nhà nhỏ thường đóng cửa sớm sau bữa cơm chiều. Tôi mới 17 tuổi đã thành đàn bà đã mang trong người một mầm sống không mong đợi. Lỗi của tôi.Tôi biết anh ta ở Vũ Trường Đồng Khánh. Anh ta là một người đẹp trai dù ăn nói không có duyên. Anh ta tên là Minh dân Trường Tây gốc Đà Lạt. Gia đình Minh đàng hoàng công giáo điều này nhắc nhở tôi nhiều đến những ngày hạnh phúc khi học nội trú lúc còn ở Hà Nội. Mới xa Hà Nội mấy năm tôi đã nhớ. Có lẽ tôi nhớ đến Bố tôi nhiều hơn là bởi tôi không hề tin rằng Bố tôi đã chết. Tôi thích Minh nhưng không hề cảm thấy rung động hồi hộp chờ mong. Không có cảm giác.đông cứng hoặc cháy bỏng ngộp thở lảo đảo bềnh bồng tan chảy như bọt nước. Lê Nguyên Hải cho tôi những cảm giác đó dù chỉ ngồi cạnh nhau cầm tay nhau. Hải có phải là tình yêu của tôi không. Tôi có yêu Hải không. Tôi không biết. Cũng như không biết như thế có phải là tình yêu không. Sự lầm lỡ của tôi là nỗi đau đớn của Bà Nội - con gái không chồng lại.ôm balo ngược. Bà tôi xấu hổ. Mẹ tôi không cần biết. Riêng tôi chẳng cảm thấy gì. Minh cũng không phải là người tệ chơi chạy nhưng anh là lính Không Quân chuyên về Radar học tại Mỹ. Lương một anh lính hạ sĩ dù là không quân nuôi anh còn chẳng đủ no nói gì đến vợ con. Minh bảo sẽ đưa tôi về Đà Lạt trình diện bố mẹ nhưng rồi anh. ở tù vì tội đào ngũ. Tôi chẳng bao giờ quên những lần đi thăm Minh ở Khám Chí Hòa.