Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
NHỮNG NGƯỜI TRẺ LẠ LÙNG Phần I Ông Khai Trí, chủ nhà sách Khai Trí nổi tiếng ở Sài Gòn trước kia, năm nay 73 tuổi, viết cho tôi một bức thư đại ý: Ông đã nhiều lần đọc cuốn Gió heo may đã về của tôi, rất thích thú, lần đọc sau thấy hay hơn lần đọc trước, nhưng cuốn sách đó đã làm hại ông vì nó làm ông nhớ đến tuổi của mình, mà từ lâu ông đã quên, nhờ sống theo một triết lý sống khác: không có cái gọi là tuổi già, bởi vì hồi 20 –. | NHỮNG NGƯỜI TRẺ LẠ LÙNG Phần I Ông Khai Trí chủ nhà sách Khai Trí nổi tiếng ở Sài Gòn trước kia năm nay 73 tuổi viết cho tôi một bức thư đại ý Ông đã nhiều lần đọc cuốn Gió heo may đã về của tôi rất thích thú lần đọc sau thấy hay hơn lần đọc trước nhưng cuốn sách đó đã làm hại ông vì nó làm ông nhớ đến tuổi của mình mà từ lâu ông đã quên nhờ sống theo một triết lý sống khác không có cái gọi là tuổi già bởi vì hồi 20 - 30 tuổi người ta còn quá trẻ 30 - 40 thì còn đang trẻ 40 - 50 hãy còn trẻ 50 - 60 trẻ không ngờ 60 - 70 trẻ lạ lùng và trên 70 là trẻ vĩnh viễn. Hiện nay mỗi sáng ông đều đi bộ đến hồ bơi bơi một chập rồi đi bộ về bày thức ăn ra cho chim chóc trên các cành cao quanh cửa sổ phòng ông đến ăn rồi đọc báo nghe đài. Ông vẫn ấp ủ giấc mộng mở một nhà sách mới có phòng riêng dành cho thiếu nhi vừa vui chơi vừa đọc sách có chỗ dành cho các văn nghệ sĩ tác giả đến trao đổi tâm tình toạ đàm trong một không khí thư giãn. Do vậy tuy ông đã ở vào lứa tuổi trẻ vĩnh viễn tôi thấy nên xếp ông vào lứa tuổi trẻ lạ lùng thì đúng hơn. Trong thư ông cũng trách tôi vì sao gọi Giáo sư Trần Văn Khê là một ông già dễ thương trong bài viết Đời thường GS Trần Văn Khê đăng trên báo Kiến thức ngày nay. Ông nói ông Trần Văn Khê mới 78 tuổi không thể gọi là ông già được dù là ông già dễ thương . Mà thiệt Thấy sức làm việc của GS Trần Văn Khê thì các bạn trẻ khó có ai bì kịp. Ông làm việc mỗi ngày 12 - 16 tiếng đồng hồ không mệt mỏi liên tục di chuyển từ nước này sang nước khác hết thuyết trình tới thu băng làm thơ viết báo. Đọc những chuyện tình của ông trong cuốn Tiểu phẩm TVK mới thấy ông trẻ lạ lùng. Ông có khả năng làm chủ được nhịp điệu sinh học của mình. Các buổi diễn thuyết của ông rất chính xác về giờ giấc. Giữ hai chuyến đi ngồi đợi chuyển máy bay ở phi trường 30 phút thì ông lim dim đúng 30 phút tỉnh dậy hoàn toàn sảng khoái thảnh thơi để bước vào cuộc hành trình mới. Ông ôm ấp một tâm nguyện là hết lòng xiển dương nhạc Việt ở xứ người và truyền đạt cho thế hệ sau lòng tự