Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Hồi ức một người Gởi về thành phố ấy những năm tháng có một người và niềm cô độc Năm 1968 Từ giã Đập Đá Ngày hai buổi đi về trên chiếc xe đạp cũ Có các chị lớn cùng chung sống dưới một mái nhà Chị Hương mười ba tuổi nhổ giò cao như một cô gái Và cậu Nghị mỗi tuần từ Quảng Trị về vào chiều thứ bảy Bữa cơm cuối ngày sảng khoái tiếng cười vui Từ giã Đập Đá Ngày mùng hai Tết năm ấy băng qua dưới làn đạn mù Tờ khai gia đình. | Hồi ức một người Gởi về thành phố ấy những năm tháng có một người và niềm cô độc Năm 1968 Từ giã Đập Đá Ngày hai buổi đi về trên chiếc xe đạp cũ Có các chị lớn cùng chung sống dưới một mái nhà Chị Hương mười ba tuổi nhổ giò cao như một cô gái Và cậu Nghị mỗi tuần từ Quảng Trị về vào chiều thứ bảy Bữa cơm cuối ngày sảng khoái tiếng cười vui Từ giã Đập Đá Ngày mùng hai Tết năm ấy băng qua dưới làn đạn mù Tờ khai gia đình bảy người trong khu Kiểu Mầu Sống qua hết một tháng đau thương và loạn lạc Từ giã Đập Đá Những ngày đi học thơ mộng dưới mái trường phía Hữu Ngạn Uống cà phê và ăn xôi thịt hon ở Bưu Điện Đi dạo trong chiều xám mùa thu cố đô Tưởng tượng những người yêu nhau tay trong tay tình tứ Gởi về thành phố ấy năm tháng dài quần xanh áo trắng Con sông trầm lặng âm ỉ những lớp sóng ngầm Bao nhiêu người lớn lên và đã ra đi tìm chân trời khác Những người ở lại chìm đắm trong quá khứ Ngày từng ngày vần nhịp lăn không hề thay đổi Một vẻ đẹp của sự cam chịu Gởi về thành phố ấy cả những kỷ niệm đầu đời Không thể quên lãng Tình yêu tuổi mười ba Những vần thơ lục bát tỏ tình viết vào trang lưu bút Từ giã Đập Đá ngày xưa và thành phố ấy Như từ giã tuổi trẻ tôi TỪ HOÀI TẤN CÀ PHÊ SÁNG Buổi sáng ngồi đung đưa trên cốc Một hai ba bốn Sài Gòn không có mùa Hôm nay trời bỗng dưng đẹp Mười giờ ba mươi trốn việc xách xe ra ngồi tụ trần hữu dũng và vũ trọng quang thường trực Ngày nào cũng họp với chiếc bàn nhựa sù sì Ngày nào cũng hội với mấy cái ly lanh canh Anh em có khi ở nước ngoài về có khi trên cao nguyên xuống Và đôi lúc ở miền Tây lên Trò chuyện với thời tiết thế sự Có khi vui và cũng có khi buồn Ở đây một vài người đã mất đi Và một vài người chỉ ghé qua một lần Chỉ còn những chiếc ghế nhớ hơi hướm cũ và những người còn lại đôi khi nhắc về Những buổi cà phê sáng Sài Gòn không có mùa Nhưng hỡi bạn ta hãy tưởng tượng Trong mỗi ngày gặp nhau nơi đây Là mùa xuân của tuổi Ngày đẹp trời sáng nay trong nắng xanh mùa thu còn vướng lại chút tàn hương bằng làn gió nhẹ bằng tiếng lá