Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Dù không ai nói với ai nhưng cả ba anh chàng nhóm Thủ lĩnh đều quyết định quay lại ngôi nhà bí ẩn đó một lần nữa. Chiều ngày hôm đó, mọi người cùng đến võ đường Đồ Sơn giao lưu, đến tận tối mịt mới về đến khách sạn. Đã thế, sau khi về đến khách sạn, Ngọc lại kéo cả bọn đến phòng nhóm Thủ lĩnh chơi bài đến tận khuya mới chịu đi ngủ nên kế hoạch quay lại ngôi nhà đó phải lùi lại. . | Nhưng Quang chỉ đúng có một nửa. Mặc dù có cảm thấy mệt nhưng Ngọc vẫn đủ tỉnh táo để xem ba ông anh của nó đang có kế hoạch bí mật gì. Nhóm Thủ lĩnh vừa rời khách sạn là nó lập tức bám theo. Nó giữ một khoảng cách an toàn, đủ để ba người bọn họ không phát hiện ra và đủ để nghe cả ba nói chuyện. Nhưng nó ngạc nhiên khi trong suốt quãng đường đi, cả ba chỉ lặp đo lặp lại câu chuyện về những cánh cửa và những sợi tóc. Nó chẳng hiểu gì và càng tò mò hơn khi thấy ánh sáng của khu phố biển đã khuất sau lưng, bây giờ bao quanh nó là bóng tối, gió, tiếng côn trùng, tiếng sóng. Con đường vẫn hun hút ở phía trước. Nó phải dấn bước nhanh hơn để khỏi mất dấu ba người kia. Ngọc rất sợ bóng tối nên dù biết nhóm Thủ lĩnh đang ở phía trước, nó bắt đầu thấy nổi da gà khắp người. Họ đang đi đâu vậy? Tại sao họ lại đi về phía này, con đường không có bóng một ngôi nhà dân nào, một bên là biển, một bên là núi. Sáng nay, nó đã đi qua con đường này ra cầu tàu, nhưng không nghĩ về đêm lại đáng sợ đến thế. Ngọc có một yếu điểm mà Nghĩa biết rất rõ đó là nó rất sợ ma. Ngày bé, mỗi khi bố mẹ vắng nhà, ông anh nghịch ngợm thường thường lôi những câu chuyện rung rợn làm cô em yêu quý phải khóc thét mới thôi. Dù sau khi lớn lên, biết những câu chuyện đó chỉ là giả tưởng nhưng đầu óc nó vẫn bị ám ảnh khá sâu sắc. Bây giờ, giữa trập trùng bong tối, tự dưng nó lại tưởng tượng đến những hình ảnh rung rợn mà anh nó từng kể.