Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Chử Trung nghe xong run cầm cập, rụng rời cả chân tay, tới lúc này mới thực sự một lòng một dạ đi theo họ, không nghĩ gì khác nữa. Cái Tứ và Sử Đan lại đi lấy cơm gạo hẩm cho họ ăn, chỉ coi đây là chút điểm tâm, chứ không được ăn no. Lục phủ ngũ tạng của hai con rồng này chưa trở lại bình thường, cũng không dám ăn thêm. Thế rồi chúng nằm bừa xuống đất ngủ. Sáng sớm hôm sau, Ngô Lương tới. Cái Tứ nói mấy câu, Ngô Lương gật gật. | Đoán Án Kỳ Quan Chương 21 B Chử Trung nghe xong run cầm cập rụng rời cả chân tay tới lúc này mới thực sự một lòng một dạ đi theo họ không nghĩ gì khác nữa. Cái Tứ và Sử Đan lại đi lấy cơm gạo hẩm cho họ ăn chỉ coi đây là chút điểm tâm chứ không được ăn no. Lục phủ ngũ tạng của hai con rồng này chưa trở lại bình thường cũng không dám ăn thêm. Thế rồi chúng nằm bừa xuống đất ngủ. Sáng sớm hôm sau Ngô Lương tới. Cái Tứ nói mấy câu Ngô Lương gật gật đầu. Trước hết bảo người ngồi ghế ông hổ đi nhận - Ngày mồng một tháng Tư chúng tôi cạy cửa vào nhà họ Chu ở ngoài cửa Đông lấy mười hai chiếc áo da một gói đồ trang sức gồm một chiếc xuyến vàng hai đôi khuyên vàng hai chiếc trâm vàng một vòng cổ bạc với bốn pho tượng Phật nhỏ bằng đồng một chiếc áo khoác ngoài bằng đoạn màu thanh thiên một chiếc áo khoác ngoài bằng nhiễu Hồ đen một chiếc áo khoác lụa Ninh màu lam đều là áo lông cừu và chín chiếc áo cộc tay bằng da. Ngươi chỉ nói có hai người đầu sỏ là Triệu Lão Tứ còn người đứng ngoài canh chừng nhận đồ. Lúc ấy Triệu Lão Tứ ôm một bao ra đưa cho hai đôi khuyên vàng một chiếc xuyến còn lại anh lấy hết. Vì anh ấy vào lấy nên đòi chia nhiều hơn. Nếu quan hỏi ngươi quần áo đâu thì ngươi bảo bán cho người không quen biết được hai đồng tiện tay đánh bạc thua hết. Hỏi đồ trang sức thì ngươi bảo bán cho thân quyến nhà quan đi thuyền ngang qua chỉ được hai đồng cũng ăn hết rồi. Hỏi sau đó ngươi đã lấy của ai ngươi cứ nói bừa là đã lấy trâu của Từ Ngũ và vải của Trịnh Nghĩa Hòa. Hỏi tang vật đâu thì vẫn cứ nói là đã bán cho người không quen biết. Hỏi tiền thì ngươi nói đã dùng hết rồi. Hỏi xong chẳng qua chỉ đánh ngươi mấy trăm tay thước ngươi phải chịu đựng qua cửa này sau này dù ngươi thế nào cũng không đến nỗi chịu thiệt. Ngươi phải nhớ hết từng lời nếu sai mà lộ ra bị quan bác bỏ thì sau này chúng ta không sao trả hết nợ được. Sau đó Ngô Lương lại gọi người kia ra bắt người ấy phải nhận một vụ án khác đại khái cũng dặn dò gần như người rước. Sợ rằng người ấy quên lại bảo Cái Tứ