Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Chợt tỉnh giấc, Linh vội nhìn dồng hồ, sáu giờ sáng. Linh quay sang lay vai chồng: - Anh, dậy lẹ lên sửa soạn ra phi trường không thôi trễ giờ đó. | Đêm Trăng ở San Francisco Hồng Thủy Chợt tỉnh giấc, Linh vội nhìn dồng hồ, Linh đang ngồi đọc báo và uống cà phê sáu giờ sáng. Linh quay sang lay vai ở bàn ăn trong nhà bếp, nghe tiếng giầy chồng: của Hữu bước tới sau lưng, Linh vẫn lờ - Anh, dậy lẹ lên sửa soạn ra phi trường đi ngồi chăm chú đọc báo. không thôi trễ giờ đó. - Ủa em chưa sửa soạn để đưa anh ra phi trường à? Hữu hỏi giọng ngái ngủ: - Đây ra phi trường có gì đâu mà phải - Mấy giờ rồi em? sửa soạn. - Sáu giờ. - Dậy sửa soạn còn uống cà phe, ăn Giọng Linh lạnh và nhạt nhẽo một cách sáng. Đi sớm cho khỏi kẹt đường, anh cố ý. Nói xong Linh đứng dậy đi lên lầu mà ngủ thêm nữa trễ máy bay cho mà lấy cái bóp và cái áo len mỏng khoác vội xem. vào người. Nàng xuống nhà lấy xâu chìa - Không trễ đâu mà, đây ra phi trường có khóa rồi mở cửa đi thẳng ra garage, rồ ba mươi phút làm sao mà trễ được. máy xe ngồi chờ. Hữu nhìn theo vợ, lắc - Anh mà ngủ thêm là thế nào cũng trễ, đầu chán nản; em nói không sai đâu, dậy lẹ đi. - Lại chiến tranh lạnh rồi. Hữu hơi bực nhưng cố nhỏ nhẹ: Trên đường ra phi trường, nhìn khuôn - Đêm qua thức khuya anh mệt quá, cho mặt lạnh lùng của vợ, Hữu xuống giọng anh ngủ thêm một chút nữa. làm lành: - Anh xin lỗi em, sáng nay anh thèm ngủ Linh khó chịu nói hơi lớn tiếng. quá mà em cứ bắt dậy nên anh hơi bực. - Anh như trẻ con ấy, dậy sớm một chút thì chết chóc gì. Ngủ thêm lại ngủ quên Giọng Linh như tảng nước đá: luôn, lát nữa lại quýnh lên cho mà xem. - Có gì đâu mà lỗi với phải. Anh nói đúng, việc của anh để anh lo, mắc mớ gì Lần này Hữu không dằn được nữa, tới em mà em xía vào để mang tiếng là chàng cũng lớn tiếng lại: thích chỉ huy. - Khổ quá! Anh 50 tuổi đầu rồi, anh là chồng em chứ có phải là con em đâu. Hữu cố năn nỉ: Anh biết lo công việc của anh mà, sao - Thôi mà, anh xin lỗi rồi mà. Anh sắp em thích chỉ huy anh quá vậy? Anh đã xa em một tuần lễ, đừng giận anh tội để đồng hồ báo thức rồi. nghiệp. Linh quay lườm chống: Nói xong, Hữu kéo chăn trùm kín đầu, - Ai bảo la người ta cho