Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Cảm hứng viết câu chuyện xuất phát từ chuyến đi tới hồ Tuyền Lâm cùng nhóm bạn thân của tôi. Tôi đã ngồi hàng giờ liền trước mặt hồ cùng các bạn mình mà chẳng làm gì hết. Tôi liên tưởng và bắt gặp bóng dáng một người con gái ẩn hiện nơi ngọn hải đăng. Sau chuyến đi,tôi trở về nhà và quên hết. một ngày nọ,tôi xem lại những bức ảnh chúng tôi chụp ngày ấy bên hồ, bóng dáng cô gái kia lại xuất hiện trong đầu tôi. Và Nhã Ca đã ra đời | - Chị ấy không chịu nỗi cô đơn nên bị trầm cảm,suốt ngày cứ nói chuyện với đám hoa ngoài vườn. Sau đó không lâu, chú của em quyết định cưới một cô gái bao về làm vợ.Không biết cô ta nói sao mà chú nghĩ rằng chị ấy bị điên nên nhốt chị lại trong phòng cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài.Một buổi sáng chị Liên đem bữa sáng vô phòng nhưng không thấy chị Nhã Ca.Mọi người đổ xô tìm kiếm.Tối hôm đó,trăng tròn,nước dâng lên,mọi người đã tìm thấy xác chị ấy dạt vào bên cạnh ngọn hải đăng.Có lẽ chị ấy vì không chịu được cuộc sống ấy,lại bị trầm cảm nên đã trầm mình xuống hồ kia Em nhớ như in cái ngày chạy ra hồ nhìn mặt chị Nhã Ca Không biết có phải do ánh trăng hay em bị ảo tưởng,chị ấy vẫn đẹp,một vẻ đẹp trẻ con,thánh thiện như thể đang mỉm cười Chung quanh chị lúc ấy có rất nhiều cánh hoa màu tím Người ta tìm thấy trong túi Nhã Ca có một lá thư được gói gém cẩn thận. Dường như chị ấy đã chuẩn bị sẵn cho cái chết của mình rồi Chị ấy không muốn anh biết nên không cho ai báo với anh. Lá thư mà chị Nhã Ca mang theo. là viết cho anh đó Giờ anh về đây, em trao nó lại cho anh