Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Nửa đêm qua huyện Nghi Xuân Bâng khuâng nhớ Cụ, thương thân nàng Kiều. Hỡi lòng tê tái thương yêu Giữa dòng trong đục, cánh bèo lênh đênh. | Kính gửi cụ Nguyễn Du. Tố Hữu Nửa đêm qua huyện Nghi Xuân Bâng khuâng nhớ Cụ, thương thân nàng Kiều. Hỡi lòng tê tái thương yêu Giữa dòng trong đục, cánh bèo lênh đênh. Ngổn ngang bên nghĩa bên tình Trời đêm đâu biết gửi mình nơi nao? Ngẩn ngơ trông ngọn cờ đào Đành như thân gái sóng xao Tiền Đường! Nỗi niềm xưa nghĩ mà thương: Dẫu lìa ngó ý, còn vương tơ lòng. Nhân tình, nhắm mắt chưa xong Biết ai hậu thế, khóc cùng Tố Như? Mai sau, dù có bao giờ. Câu thơ thuở trước, đâu ngờ hôm nay! Tiếng đàn xưa đứt ngang dây Hai trăm năm lại càng say lòng người Trải bao gió dập sóng dồi Tấm lòng thơ vẫn tình đời thiết tha Đau đớn thay phận đàn bà Hỡi ôi, thân ấy biết là mấy thân! Ngẫm xem qua kiếp phong trần Đời vui nay đã nửa phần vui đây. Song còn bao nỗi chua cay Gớm quân Ưng Khuyển, ghê bầy Sở Khanh. Cũng loài hổ báo ruồi xanh Cũng phường gian ác hôi tanh hại người! Tiếng thơ ai động đất trời Nghe như non nước vọng lời nghìn thu. Nghìn năm sau nhớ Nguyễn Du Tiếng thương như tiếng mẹ ru những ngày. Hỡi người xưa của ta nay Khúc vui xin lại so dây cùng Người! Sông Lam nước chảy bên đồi Bỗng nghe trống giục ba hồi gọi quân.