Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Mẹ vắng nhà là tác phẩm văn học của nhà văn Nguyễn Thi, được viết vào tháng 6.1966, từ chuyện có thật của mẹ con chị Út Tịch ở Trà Vinh. truyện ngắn nổi tiếng này qua phần 2 cuốn sách | MỆVẬỈfGJỮị . 127 ĐÔI BẠN Đèn trên phô huyện tắt đã lâu. Con đường cái dẫn tới nhà ga tối nhờ nhờ như chiêm bao. Dầy đồi im lìm giống khuôn ngực của các bà mẹ đang năm yên ngủ. Mây trắng như những dòng sữa thừa thãi đang chảy trên ngọn những quà đồi ây. Nên trời màu tím xanh. Một màu xanh ban đêm của trời miền biển khó mà nhận ra ồ đây lại là miên trung du. Nhà ga làm giữa đông. Đã vắng lại càng vắng. Đó là một ga xép mới làm. Nó ra đời bồi con đường sắt vừa được nối liên giữa thủ đô và khu gang thép ớ đây chỉ có hơi gió thỉnh thoảng phả vào cửa kính còn thì mọi vật đều yên giấc. Chẳng nghe ra một cái gì không một ánh đèn nổi bật lên một cách duy nhất trong cảm giác con người là mùi nông nông của tường vôi mới quét. Vòng ra sau ga chỗ có hàng hiên khuất gió nghe có tiếng ngáp và tiếng chuyện rì rầm của vài người khách chờ tàu. Họ là những người nhà ở xa đến ga trước từ chập tôi. Cứ thế những phút chờ đợi rạo rực kéo dài cho tới bôn giờ sáng khi nghe tiếng còi tàu nổi lên từ sau dãy đồi 128 NGUYEN THI kia họ mới choàng dậy chuẩn bị lên tàu. Lúc ấy những lồng đèn xanh đò của nhà ga sẽ rộn rịp vui mắt. Con tàu sẽ buông ra một tiếng còi như một lời chào thân ái rồi đưa họ vê xuôi. Phút vui vẻ ấy chưa đến. Bây giờ chưa nửa đêm còn là giây phút của câu chuyện xa gần. Bên cạnh cái bồn hoa dưới bực cửa có một đôi bạn đang trò chuyện. Chỗ ấy vừa có vẻ công khai vì là bực cửa lại vừa kín đáo vì những giỏ hoa to tướng che khuất đến đầu người. Đôi bạn ấy gồm một trai một gái. Lời nói với nhau rất mực bạn bè. Cách họ vài đòn gánh có một nhóm người nằm ngả nghiêng thỉnh thoảng lửa thuốc lào lóe lên nháp nháy thấy mấy chồng quang gánh đặt bề bộn. Từ chiều lúc những đám mây đồ ôi còn đọng trên những ngọn đồi nhấp nhô người ta đã thấy đôi bạn nam nữ ây. Hai cái châm nhỏ như hai cái cánh chim từ sau một ngọn đồi xa tít tắp của một công trường nào đấy đi đến. Cái miền trung du khoảng khoát này đồi núi trọc lốc tầm mắt con người nhìn xa lắc xa lơ. Trông thây họ có dễ ãn xong một bữa .