Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Một buổi chiều cuối xuân, một buổi chiều ngây ngất oi ả khiến ai đã luôn luôn sống gần cảnh thiên nhiên phải tiếc thời xuân qua khi ngắm lại cỏ, cây mây nước. | ừừứừứừừứứứứứứứứứứứừừứứừừừứứứừứứứứứứứứứứứứứứứứứ Tập truyện Dọc Đường Gió Bụi - Nguyễn Khải Hưng ừừứừứừừứứứứứứứứứứứừừứứừừừứứứừứứứứứứứứứứứứứứứứứ Gánh hát tất cả mười người. Tất cả mười người đã mấy tháng nay bắt đầu từ khi mới sang xuân đi lang thang trên con đường cát trắng hành lý chứa chặt trong bốn chiếc hòm vuông quang dầu cũ kỹ. Họ đi đi mãi đi đã hàng trăm dặm chỉ thỉnh thoảng dừng chân một đêm hoặc hai ba ngày trong một xóm một làng một huyện lỵ. Rồi họ lại đi. Một buổi chiều cuối xuân một buổi chiều ngây ngất oi ả khiến ai đã luôn luôn sống gần cảnh thiên nhiên phải tiếc thời xuân qua khi ngắm lại cỏ cây mây nước. Bao ngày tốt đẹp hầu tàn. Mặt trời đã sắp lặn mà phường bạn còn lang thang giữa quãng đường Thái Nguyên Đa Phúc phân vân chưa biết đi đâu. Một cô đào hát chậm chạp uể oải lê bước theo sau bỗng cất tiếng gọi - Bác Hai ơi Nghỉ chân ăn lót dạ đã kẻo đói lắm. Bác Hai một người quắc thước giọng dịu dàng âu yếm gắt yêu - Mơ đói rồi à Chả được việc gì. Chỉ ăn cả ngày thôi Xuống giọng tiếng cười khanh khách của cô đào hát làm rung động làn không khí yên lặng một thung lũng hoang vu. Rồi theo Mơ cả bọn cùng cười cười một cách vô ý nghĩa vì họ biết rằng cười Mơ như thế không bao giờ họ bị bác Hai giận hay mắng. Mơ năm nay vừa mười tám tuổi mười năm trước nàng theo cha mẹ hát xẩm ở bến phà Tân Đệ. Một hôm đó bác Hai ngắm nghía thấy con bé hát hay lại có giọng trong trẻo nhẹ nhàng liền bỏ tiền ra mua đem về nuôi dạy nghề xướng ca. Năm năm học tập Mơ thành tài múa hát có nhịp nhàng điệu bộ. Hai đặc điểm của Mơ là cái giọng véo von bổng trầm đúng bậc và tấm nhan sắc diễm lệ. Không phải là cái nhan sắc chín chắn thùy mị kín đáo của phần nhiều các cô gái quê nhưng cái nhan sắc long lanh với đôi mắt hơi sếch với cặp môi tươi thắm luôn nhếch một nụ cười lẳng lơ nồng .