Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Đêm thật rồi, Nàng vẫn lặng lẽ một mình đứng đợi trong căn phòng tối đèn.Chiếc kim đồng hồ cũng lặng lẽ, nặng nề nhích từng chút một. Dường như rất lâu sau, Nàng vẫn chưa thấy âm thanh quen thuộc. Nàng thấy một sự lạnh lùng và hờ hững đến phũ phàng. | ừừứừứừừứứứứứứứứứứứừừứứừừừứứứừứứứứứứứứứứứứứứứứứ Điệu Ba Lê định mệnh ừừứừứừừứứứứứứứứứứứừừứứừừừứứứừứứứứứứứứứứứứứứứứứ Anh nghĩ mình nên xa nhau và anh sẽ quên em nhưng không được. Vì đó là định mệnh. Giống như điệu ba lê và khúc luân vũ ấy em là định mệnh. 1. Đêm thật rồi Nàng vẫn lặng lẽ một mình đứng đợi trong căn phòng tối đèn. Chiếc kim đồng hồ cũng lặng lẽ nặng nề nhích từng chút một. Dường như rất lâu sau Nàng vẫn chưa thấy âm thanh quen thuộc. Nàng thấy một sự lạnh lùng và hờ hững đến phũ phàng. Thực sự Nàng sợ đang rất sợ. Hôm nay đã là buổi tối thứ bao nhiêu Nàng không đến nơi biểu diễn quen thuộc chính Nàng cũng chẳng nhớ nữa. Nàng là một vũ công ba lê. Đã bốn tháng rồi có thể lâu hơn và thậm chí mãi mãi Nàng sẽ không bao giờ còn có cơ hội đứng trước ánh đèn sân khấu mà Nàng hằng khao khát. Nàng không khóc nhưng Nàng buồn có lẽ còn đau đớn. Những điệu ba lê là mơ ước cả đời Nàng vậy mà bây giờ Nàng không còn cơ hội để chạm vào nó nữa. Nàng đau và đau hơn vì một lí do khác nữa. Nghe tiếng xe Chàng về Nàng cố nhấc thật nhanh đôi chân tập tễnh ra đón với nụ cười có phần khó khăn - Anh về muộn thế Chàng ôm Nàng vào lòng như một thói quen. Cái ôm rất vội Nàng không thấy được sự ấm áp quen thuộc và mùi nước hoa rất lạ tim Nàng chết và đau tê tái. - Để anh đưa em về Giọng Chàng vẫn dịu dàng nhưng nó xa lạ lắm. Nàng bỗng thấy tim mình băng giá. Chàng đã buông câu nói mà Nàng vẫn nín thở mỗi khi nghĩ tới dạo gần đâu - Đưa anh chìa khóa đi. Em đi lại khó khăn đừng đến nhà anh .