TAILIEUCHUNG - Mười bảy cây số đường ma

Mưa lắc rắc, trời chuyển tối mịt. Mới tám giờ mà tưởng đã gần nửa đêm. Tôi tranh thủ ghé cây xăng. Cái lạnh của mưa lâm râm làm cho đêm như nặng hơn. Hình như mọi người không ai muốn ra đường. Tôi cũng mong mau tới nhà. Cái nôn nóng đó làm tôi bỏ qua bàn tay vẫy của một người phụ nữ. Gương mặt đen đúa và cặp mắt đỏ này tôi từng gặp trên chuyến xe từ Sài Gòn về mấy năm trước. Chị tên Hua, nhà ở dưới xóm tôi một đỗi. Nhớ ra, tôi. | Mười bảy cây số đường ma Mưa lắc rắc trời chuyển tối mịt. Mới tám giờ mà tưởng đã gần nửa đêm. Tôi tranh thủ ghé cây xăng. Cái lạnh của mưa lâm râm làm cho đêm như nặng hơn. Hình như mọi người không ai muốn ra đường. Tôi cũng mong mau tới nhà. Cái nôn nóng đó làm tôi bỏ qua bàn tay vẫy của một người phụ nữ. Gương mặt đen đúa và cặp mắt đỏ này tôi từng gặp trên chuyến xe từ Sài Gòn về mấy năm trước. Chị tên Hua nhà ở dưới xóm tôi một đỗi. Nhớ ra tôi cho xe quay lại. Tôi và chị từng ngồi cùng một băng ghế trong một chuyến xe. Hôm đó mặt chị háo hức nhưng nét lo âu hằn rõ làm chị như trần ai hơn giữa lộn xộn hành khách. Vừa yên chỗ chị kéo bọc bánh mì đồ sộ ra vuốt ve. Coi tôi mua đúng loại bánh mì Bình Chánh nè. Thơm lắm. Nhai ngọt miệng. Mấy lần trước không biết mua nhằm bánh gì mà lạt xèo ăn mắc tức thêm. Đúng là bị gạt rồi mới có kinh nghiệm hé chú . Tôi chỉ lấy mắt nhìn. Thấy tội nghiệp. Chắc chị hình dung cảnh bầy con đang ôm mấy ổ bánh mì gần bằng tụi nó nhai ngon lành. Con tôi không thích bánh mì. Nó nói như bò nhai rơm. Không bận tâm thái độ của tôi chị ôm bọc bánh thở dài. Thằng Út bữa nay không biết có nhận ra mẹ không. Con nít mau quên gì đâu . Nó nhiêu tuổi . Mười chín tháng . Tôi không trả lời nhưng thầm gật đầu. Mấy tháng trước lúc tôi mới đi làm con chị nó gọi điện nói nó khóc hoài không chịu ngủ. Tôi nán làm thêm có mấy bữa cho tới có lương mới về. Vậy mà về nó đã nhìn tôi như người lạ. Mấy tiếng đồng hồ sau mới quen lại. Khi nó vừa quen tôi lại đi rồi . Chị thở dài một hơi run run. Y như là mình chơi ác với con. Người lớn hay ỷ mình lớn hé chú Nói bỏ đi là bỏ đi. Tụi nhỏ dù muốn hay không cũng phải chịu . Tôi nói góp Người lớn mà còn phải chịu nữa nói gì tụi nhỏ chị Hoàn cảnh mà . Làm nghề dạy học tôi sẩu mình với cảnh này. Lớp chỉ có hơn mười em mà đầu óc cứ để đâu đâu. Những cặp mắt nhìn có vẻ bình thường nhưng bên trong nó đã hụt đi một góc nào đó. Cha mẹ cách chúng gần ba trăm cây số. Mỗi năm chúng được gặp họ hai lần. Đó là tết và hè. Cái nhớ .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN
TAILIEUCHUNG - Chia sẻ tài liệu không giới hạn
Địa chỉ : 444 Hoang Hoa Tham, Hanoi, Viet Nam
Website : tailieuchung.com
Email : tailieuchung20@gmail.com
Tailieuchung.com là thư viện tài liệu trực tuyến, nơi chia sẽ trao đổi hàng triệu tài liệu như luận văn đồ án, sách, giáo trình, đề thi.
Chúng tôi không chịu trách nhiệm liên quan đến các vấn đề bản quyền nội dung tài liệu được thành viên tự nguyện đăng tải lên, nếu phát hiện thấy tài liệu xấu hoặc tài liệu có bản quyền xin hãy email cho chúng tôi.
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.