TAILIEUCHUNG - Truyện ngắn Giông mùa

Một ngày trước đám cưới, anh tẩu thoát khỏi cô dâu trẻ, gõ cửa căn hộ của chị với một câu hỏi quyết liệt. Chị hét lên “Không!”. Anh quay đi, mười lăm phút sau quay lại với cái đầu trọc tếu: dù chị nói thế nào, anh cũng không mặc cái bộ veste mới cứng dành cho chú rể. Chị òa lên khóc rồi lau nước mắt, chấp nhận biến mình thành tấm bia chịu đạn. | Giông mùa Một ngày trước đám cưới anh tẩu thoát khỏi cô dâu trẻ gõ cửa căn hộ của chị với một câu hỏi quyết liệt. Chị hét lên Không . Anh quay đi mười lăm phút sau quay lại với cái đầu trọc tếu dù chị nói thế nào anh cũng không mặc cái bộ veste mới cứng dành cho chú rể. Chị òa lên khóc rồi lau nước mắt chấp nhận biến mình thành tấm bia chịu đạn. Hai năm sau đó họ biến thành cái đích của mọi lời chửi rủa. Chị lớn hơn anh mười sáu tuổi điều đó thách thức một định kiến khó dời chuyển trong tâm trí nhiều người định kiến về trật tự. Lúc ấy chị vừa là biên đạo vừa là vai nữ chính của nhiều điệu vũ. Suýt nữa tai tiếng đã làm chị phải chia tay với nhà hát nếu bà vũ đoàn trưởng không khăng khăng rằng trong vũ đoàn không ai thay được chị. Sau lễ Giáng sinh anh đến ở hẳn trong căn hộ tầng hai của chị và lập tức ném hết các tặng vật của những người đàn ông quen chị vào lửa. Ở đó có một lò sưởi nhỏ kiểu xưa chị đã cố giữ lại sau nhiều lần sửa chữa căn phòng . Dù phản đối kịch liệt cuối cùng chị cũng tha thứ. Chiều cuối năm dương lịch khi ra phố mua sắm về chị thấy những bông hoa thạch thảo màu đỏ như một bó lửa cháy rực giữa gian phòng. Chị không tin ở mắt mình vì ngoài màu vàng tím và trắng chị chưa hề biết hoa thạch thảo có thêm màu gì khác. Một tặng vật lãng mạn nhất anh đem về cho chị sau mươi cây số xa thành phố từ một hẻm núi mà anh đã khám phá nhờ những chuyến lang thang thời trai trẻ. Tối hôm đó chị pha hai ly cocktail đỏ họ chúc nhau năm mới hạnh phúc lặng lẽ không một ai chứng kiến. Và họ đã hạnh phúc. Một thứ hạnh phúc đầy thương tích bởi dường như thế giới xung quanh không bao giờ để cho họ yên. Nhưng họ dần quen với những lời đàm tiếu giống như dân du mục quen với cuộc sống lều trại. Người ta bảo đó là một cuộc tình không có tương lai. Cả chị cũng thế khi chạm cốc mừng năm mới với anh chị đã nghĩ có thể sang năm khi ngày đầu năm trở lại thì anh đã ra đi. Vì sống trong ý nghĩ sẽ sớm chia tay những ám ảnh về tương lai đôi khi không khỏi làm chị buồn rầu. Chị hiểu .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.