TAILIEUCHUNG - Tôi không đi có được không?

Người đàn ông ấy buộc tôi phải chú ý. Giữa một không gian chật hẹp, lèn đầy những khuôn mặt háo hức có, hờ hững có, sành điệu hoặc chí ít cũng đang cố tỏ ra không thua kém ai cũng có thì chú là một người lạc lõng nổi trội. Một mặt người đau đớn, không biết nên đi đâu về đâu, thừ lừ chặn những mặt người đang nóng lòng chen tới. Từ phía sau, họ như nước tức bờ, chỉ chực chồm qua gương mặt ngơ ngác chất phác đó. “Ghế của chú số bao nhiêu ạ?”. | Tôi không đi có được không Người đàn ông ấy buộc tôi phải chú ý. Giữa một không gian chật hẹp lèn đầy những khuôn mặt háo hức có hờ hững có sành điệu hoặc chí ít cũng đang cố tỏ ra không thua kém ai cũng có thì chú là một người lạc lõng nổi trội. Một mặt người đau đớn không biết nên đi đâu về đâu thừ lừ chặn những mặt người đang nóng lòng chen tới. Từ phía sau họ như nước tức bờ chỉ chực chồm qua gương mặt ngơ ngác chất phác đó. Ghế của chú số bao nhiêu ạ - tôi đã cất xong đồ lên ngăn để hành lý làm như tình cờ quay ra hỏi. Cùng lúc chú bị một gã đeo dây chuyền mặt Phật to tổ bố đẩy tới Bố già đi nhanh lên. Định ỳ ra tới bao giờ . Khi đa phần đã yên vị chú mới lò dò từ cuối khoang ngược lên vẫn thẫn thờ tìm được chỗ của mình. Ngay sát tôi dãy bên cách có một cái quờ tay là chạm. Mái tóc hoa râm từng đốm rất lạ chiếc áo đẫm mồ hôi từng mảng trong khoang máy bay phả lạnh thành khói lạ nốt. Con người cái gì cũng lạ đó vừa chớm ngồi đã bật dậy như ghế với mông tích điện trái dấu. Khuôn mặt mang tâm trạng ngã ba đường chân dợm bước mà dùng dằng không quyết. Hoang mang cực độ rịn thành hột tràn những nếp trán. Không cầm được lòng tôi quay sang hỏi Chú có cần gì con giúp cho . Cậu ơi bây giờ tôi muốn xuống máy bay người ta có cho không . Bao nhiêu tuyệt vọng dồn cả trong câu nói. Bình thường thì đầu óc kỳ quặc của tôi đã dệt nguyên bộ phim viễn tưởng kinh dị về những điều khủng khiếp sẽ xảy ra với chuyến bay khi có người nhất mực đòi xuống. Nhưng âm rung ấy ánh nhìn ấy quá một lời cầu cứu thảm thiết. Tôi đưa tay ra chú tức thì bíu lấy. Con nghĩ nếu chú muốn không ai có thể bắt chú phải đi cả . Tay chú cảm ơn tay tôi. Nhưng sao vậy chú . Con trai bảo lãnh tôi qua Mỹ sống. Mà tôi. . Lần đầu tiên tôi thấy nước mắt ứa từng hạt tròn đầy đến vậy. Đó là những giọt hồn chỉ viễn cảnh lìa bỏ cội rễ mới vắt ra được từ một gương mặt dầu dãi thế kia. Không thành dòng nhưng nhận chìm người đối diện. Chú chỉ cần đi ra cửa nói với tiếp viên chú muốn ở lại . Chú không tìm thấy điều chú .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.