TAILIEUCHUNG - “Châu đâu?”

Lần nào tôi tỉnh thức cũng thấy một bàn tay ấm áp đang cầm bàn tay tôi. Rồi có tiếng ai đó gọi tên tôi, rất thân thương, trìu mến. Tôi mở mắt nhưng không thể nào nhìn được những gì ở xung quanh. Mẹ bảo rằng tôi đang nằm trong bệnh viện. Cái phòng bệnh này thế nào nhỉ? Cả chiếc giường nữa, nó màu gì không biết? Nửa người trái như có ai đè lên, nặng trĩu, không theo sự điều khiển của tôi. Tôi quơ quơ cánh tay còn lại ra phía trước. Lại có đến hai. | Châu đâu Mến tặng Nhung Châu và. TRUYỆN NGẮN CỦA NINH GIA HÂN Lần nào tôi tỉnh thức cũng thấy một bàn tay ấm áp đang cầm bàn tay tôi. Rồi có tiếng ai đó gọi tên tôi rất thân thương trìu mến. Tôi mở mắt nhưng không thể nào nhìn được những gì ở xung quanh. Mẹ bảo rằng tôi đang nằm trong bệnh viện. Cái phòng bệnh này thế nào nhỉ Cả chiếc giường nữa nó màu gì không biết Nửa người trái như có ai đè lên nặng trĩu không theo sự điều khiển của tôi. Tôi quơ quơ cánh tay còn lại ra phía trước. Lại có đến hai bàn tay đón lấy tay tôi ve vuốt. Ai thế - tôi hỏi. Giọng người con trai nhè nhẹ đáp lời Châu đây. Có nhận ra Châu không . Châu nào cơ . Có cái gì như là nước rớt xuống tay tôi âm ấm. Không có tiếng trả lời. Tôi sợ hãi như kẻ bị đánh rớt xuống vùng tăm tối mênh mông vô tận. Lại quơ tay lên phía trước tìm kiếm. Châu đâu rồi . Vẫn bàn tay ấy đưa ra đón bàn tay tôi ở giữa khoảng không dịu dàng nhẹ nhàng. Tay của Châu đấy. Nhưng Châu nào thế Sao tôi không thể nào nhớ được. Châu nào mà mỗi khi tôi tỉnh thức tôi đều nhận được từ bàn tay ấm nóng ấy một cái gì gần gũi thân thương đến lạ. Vì thế mà có một lần khi tôi tỉnh lại thấy bàn tay mình trông trống lành lạnh tôi buột hỏi Châu đâu . Và nếu lúc đó Châu bận không có mặt tôi cứ thấy buồn buồn văng vắng. Đầu tôi sạch trơn chẳng có gì ngoài hiện tại. Mà hiện tại của tôi chỉ là duy nhất cái điệp khúc Châu đây. Có nhận ra không . Giờ hiện tại cũng bỏ tôi đi thì tôi không buồn sao được Đến ngày thứ mười lăm thì tôi bắt đầu ý thức được tuy chưa đầy đủ. Tôi nhận ra dì Hiên đang ở cạnh. Tôi hỏi ngay Dì ơi Con còn sống không . Dì âu yếm vuốt vuốt tóc tôi mắng yêu Gở nào sống chứ . Dì nói rằng tôi đã nằm mê man như thế suốt mười lăm ngày hỏi toàn câu vô nghĩa hỏi rồi lại hỏi lại. Dì kể về Châu kể chi tiết những lần tôi tỉnh thức nỗi vui mừng của Châu khi được tôi hỏi đến cả nỗi buồn xen lẫn với vẻ hối lỗi khi Châu được hỏi mà không có mặt. Bây giờ thì tôi đã nhớ ra Châu là ai Có ý nghĩa như thế nào với cuộc sống của tôi. Tôi kể cho dì .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.