TAILIEUCHUNG - Người của thời gian

Mẹ tôi nhắn ra: “Con về thăm ông Khôi đi. Chắc ổng không thể qua được nữa rồi. Dù sao cũng là tình làng nghĩa xóm, con với ổng còn nhiều thứ nặng nợ lắm. Nghĩa tử nghĩa tận, con à!”. Tôi nhanh chóng dàn xếp công việc, bàn giao cho mấy cô gái cùng phòng, nhảy xe đò về quê. Căn nhà nhỏ bé lợp bằng tôle, phên tre đã đứt hết chân trông thật thảm. Tứ bề trống trơn. Không còn hàng tre bao bọc quanh vườn. Không một thứ cây trái nào sót lại. Gió hun hút. | Người của thời gian TRUYỆN NGẮN CỦA LÊ TRÂM Mẹ tôi nhắn ra Con về thăm ông Khôi đi. Chắc ổng không thể qua được nữa rồi. Dù sao cũng là tình làng nghĩa xóm con với ổng còn nhiều thứ nặng nợ lắm. Nghĩa tử nghĩa tận con à . Tôi nhanh chóng dàn xếp công việc bàn giao cho mấy cô gái cùng phòng nhảy xe đò về quê. Căn nhà nhỏ bé lợp bằng tôle phên tre đã đứt hết chân trông thật thảm. Tứ bề trống trơn. Không còn hàng tre bao bọc quanh vườn. Không một thứ cây trái nào sót lại. Gió hun hút thổi không ngớt qua những luống khoai lang cằn cỗi. Cảnh vật đìu hiu chẳng khác tình cảnh ông Khôi bây giờ. Ông ở cùng đứa con gái út của người vợ sau còn Liền - bạn tôi và là con gái đầu của ông - thì đã theo chồng về tận Tý Sé - Dùi Chiêng từ năm nào. Và Liền cũng mới về mấy ngày trước đó. Tôi chào Liền chưa kịp có cảm nghĩ gì về người bạn học cũ đã nhác thấy ông Khôi nằm trên chiếc chõng tre ọp ẹp dài quá khổ rất đặc trưng dành cho ông. À thằng Lưu đã về ai đó buột miệng. Dưới mắt mọi người tôi chẳng khác con ruột của ông. Tôi về như thế này coi ra còn kịp. Chen qua đám người tôi sán đến chiếc giường tre. Ông Khôi - bây giờ chỉ còn như một hình nhân bằng giấy mắt nhắm nghiền người không động đậy. Tôi bước tới ngồi thụp xuống nắm lấy bàn tay gầy gò của ông nước mắt chỉ chực ứa ra. Hồi lâu ông Khôi chợt mở mắt. Chút sinh khí thoáng trở lại trên gương mặt nhợt nhạt nhăn nheo. Ông phều phào Đứa mô đó hè . Sao mà giống giọng ông Cửu Hồ thế Tôi đáp khẽ Dạ con thằng Lưu đây . Ông nhướng nhướng hai hàng lông mày chẳng hiểu ông có còn nhận ra tôi hay không nữa hỏi bằng một cái giọng mảnh như sợi chỉ Thằng Lưu à . Rồi lại nhắm mắt. Rồi lại mở mắt thều thào Lưu này mi dòm xem. còn không Là ông Khôi vẫn hay đùa với tôi như thế. Lần này thì tôi khóc thật sự. Ông Khôi gắn bó với tôi suốt những ngày thơ dại. Khi mới bắt đầu hiểu biết ông đã là một hình ảnh đầy ấn tượng trong mắt tôi. Một người đàn ông ốm nhanh nhách và dài ngoằng ngoẵng. Cái chiều cao hơn hai mét làm cho ông không thể lẫn với một ai

TAILIEUCHUNG - Chia sẻ tài liệu không giới hạn
Địa chỉ : 444 Hoang Hoa Tham, Hanoi, Viet Nam
Website : tailieuchung.com
Email : tailieuchung20@gmail.com
Tailieuchung.com là thư viện tài liệu trực tuyến, nơi chia sẽ trao đổi hàng triệu tài liệu như luận văn đồ án, sách, giáo trình, đề thi.
Chúng tôi không chịu trách nhiệm liên quan đến các vấn đề bản quyền nội dung tài liệu được thành viên tự nguyện đăng tải lên, nếu phát hiện thấy tài liệu xấu hoặc tài liệu có bản quyền xin hãy email cho chúng tôi.
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.