TAILIEUCHUNG - Patricia Lay Dorsey: Không can đảm mà cũng chẳng đáng thương hại

Lần đâu tiên tôi ngã do mất kiểm soát là vào tuổi 45. Trước đó, tôi đã chạy marathon, đạp xe đạp dài 200 dặm cùng chồng vào cuối tuần, và chỉ vừa mới nghỉ học múa hiện đại và múa ballet. Cơ thể vẫn luôn làm theo những gì tôi yêu cầu cho đến khi đột nhiên nó trở thành phần khó bảo nhất trong đời tôi. Tám tháng sau cú ngã ấy, tôi bị chẩn đoán bệnh xơ cứng cơ kinh niên. Từ giây phút đó trở đi, tôi nhìn cơ thể mình như nhìn một người. | Patricia Lay Dorsey Không can đảm mà cũng chẳng đáng thương hại Lần đâu tiên tôi ngã do mất kiểm soát là vào tuổi 45. Trước đó tôi đã chạy marathon đạp xe đạp dài 200 dặm cùng chồng vào cuối tuần và chỉ vừa mới nghỉ học múa hiện đại và múa ballet. Cơ thể vẫn luôn làm theo những gì tôi yêu cầu cho đến khi đột nhiên nó trở thành phần khó bảo nhất trong đời tôi. Tám tháng sau cú ngã ấy tôi bị chẩn đoán bệnh xơ cứng cơ kinh niên. Từ giây phút đó trở đi tôi nhìn cơ thể mình như nhìn một người lạ. Tôi dần dần chuyển từ đi bộ sang đi bằng gậy rồi từ gậy sang khung tập đi và vào năm 2000 từ khung tập đi sang một chiếc xe lăn ba bánh. Trong suốt những năm đó tôi dùng hội họa và thơ ca để diễn tả những thay đổi của bản thân nhưng chỉ đến khi quyết định theo ngành nhiếp ảnh một cách nghiêm túc thì tôi mới dám dò xét cơ thể của mình. Trong dự án ảnh chân dung đầu tiên tôi chụp những nếp nhăn đã khiến mình ngỡ nghàng mỗi lần nhìn vào gương. Dự án thứ hai tôi chụp bộ ngực xệ và cái bụng nhăn nhúm bèo nhèo. Tôi tránh đụng đến căn bệnh khiến tôi bị liệt trong cả hai dự án đó. Nhìn lại tôi nhận thấy rằng phô thân thể trần truồng còn dễ hơn phô ra sự thật về cái mà tôi phải đối mặt hàng ngày. Tôi không thoải mái lắm khi cho phép người khác nhìn thấy những cuộc vật lộn tôi phải kinh qua để làm những việc như mở nắp hộp cắt thức ăn leo lên leo xuống giường và nhặt những thứ tôi đánh rơi trên sàn. Tôi đặc biệt ghét khi bị nhìn thấy lúc bị ngã. Vậy tại sao tôi lại sẵn sàng chụp cảnh mình đang làm những thứ đó Khi ngồi trên bồn cầu vào một buổi sáng tháng sáu năm 2008 tôi thấy một dải nắng chiếu trên chiếc áo ngủ của mình. Tôi lấy máy ảnh và chụp một tấm. Rồi tôi nhìn xuống thấy một cái bóng hình mắt lưới trên đôi chân trần thế là tôi chụp cái đó luôn. Từ đấy trở đi tôi luôn mang theo máy ảnh trên người. Tôi chụp cảnh chồng đánh đàn piano cho tôi hát thậm chí còn chộp được vài tấm khi tôi bị té ngã khỏi xe .

TAILIEUCHUNG - Chia sẻ tài liệu không giới hạn
Địa chỉ : 444 Hoang Hoa Tham, Hanoi, Viet Nam
Website : tailieuchung.com
Email : tailieuchung20@gmail.com
Tailieuchung.com là thư viện tài liệu trực tuyến, nơi chia sẽ trao đổi hàng triệu tài liệu như luận văn đồ án, sách, giáo trình, đề thi.
Chúng tôi không chịu trách nhiệm liên quan đến các vấn đề bản quyền nội dung tài liệu được thành viên tự nguyện đăng tải lên, nếu phát hiện thấy tài liệu xấu hoặc tài liệu có bản quyền xin hãy email cho chúng tôi.
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.