TAILIEUCHUNG - Những nhiếp ảnh gia chỉ đứng đó mà không giúp gì – phần 2

Mọi người thấy nhan nhản những bức hình chụp nạn nhân của chiến tranh, của nghèo đói, của hủ tục; nhưng liệu có ai từng tự hỏi: những nhiếp ảnh gia ghi lại các mảnh đời này có giúp gì được cho các nạn nhân không, hay chỉ làm mỗi chuyện chụp hình? Sau đây là tâm sự của một số người: Đâm, Oli Scarff .Tôi được sếp kêu đi chụp hình lễ hội Nothing Hill (ở London), vậy nên tôi tới sớm, ghi lại những màu sắc chói lọi và các con gà nướng. Rồi tôi thấy một nhóm 3. | Những nhiếp ảnh gia chỉ đứng đó mà không giúp gì - phần 2 Mọi người thấy nhan nhản những bức hình chụp nạn nhân của chiến tranh của nghèo đói của hủ tục nhưng liệu có ai từng tự hỏi những nhiếp ảnh gia ghi lại các mảnh đời này có giúp gì được cho các nạn nhân không hay chỉ làm mỗi chuyện chụp hình Sau đây là tâm sự của một số người Đâm Oli Scarff Tôi được sếp kêu đi chụp hình lễ hội Nothing Hill ở London vậy nên tôi tới sớm ghi lại những màu sắc chói lọi và các con gà nướng. Rồi tôi thấy một nhóm 3 hay 4 người chạy đi đâu đấy. Không có việc gì để làm nên tôi chạy theo để xem chuyện gì đang xảy ra. Đó là một cảnh tượng hỗn loạn và bản năng đầu tiên của tôi là chụp một vài tấm ngay tức khắc để ghi lại diễn biến vụ việc. Đây là một phản xạ tôi tập cho mình chụp một tấm trước khi bạn có thể hoàn toàn đánh giá mọi thứ. Sau đó tôi hướng sự chú ý của mình vào nạn nhân bị đâm và anh ấy đang chảy máu bê bết. Chỉ sau đó thì tôi mới phát hiện ra rằng hai tấm hình tôi chụp lúc đầu có bộ mặt của kẻ phạm tội đang chạy và một người đang cố gắng giơ chân để ngáng tên tội phạm té. Tôi ghi lại được cái giây phút hiếm hoi đó. Nói thật lòng ngay cả nếu như có biết được điều gì đang diễn ra tôi không chắc rằng mình có đủ gan để giúp đỡ và đặt mạng sống của chính tôi vào một tình huống nguy hiểm như thế không. Sau vụ đánh bom Hampus Lundgren chụp Tôi là một nhiếp ảnh gia tự do và công việc đầu tiên của tôi là chụp ảnh cho một tòa soạn nằm cách các văn phòng chính phủ ở Oslo khoảng một khu nhà. Khi quả bom phát nổ vụ đánh bom ở Oslo hồi năm 2011 tôi quờ lấy cái máy ảnh trên bàn và chạy tới hiện trường. Cảnh tượng này trong hình là cảnh đầu tiên tôi thấy. Đầu óc tôi ngưng hoạt động một chút tôi nghĩ thế vì tôi không nhớ rằng mình đã chụp nó. Tôi chỉ cảm thấy chất adrenaline chạy khắp cơ thể. Bà vợ đang ráng dựng người chồng của mình ngồi dậy ông bị thương nặng và cũng nhận được sự giúp đỡ của những người xung quanh. Tôi thấy rằng vài người đã chết. Tôi không biết cách sơ cứu nên tôi nghĩ

TỪ KHÓA LIÊN QUAN
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.