TAILIEUCHUNG - VĂN THƯ NGOẠI GIAO TRẦN NHÂN TÔNG 1

VĂN THƯ NGOẠI GIAO TRẦN NHÂN TÔNG 1 Lá thư tháng 11 nhuận năm Chí Nguyên thứ 15 (1278) Nay nghe quốc công nhọc đến tệ quốc, biên dân không ai là không kinh hãi, không biết là sứ giả người nước nào mà đến ở đây. Xin rút quân về đường cũ để mà tiến. Tờ biểu tháng 12 năm Chí Nguyên thứ 15 (1278) Cô thần bẩm khí yếu đuối, mà đường sá thì khó khăn, chỉ luống phơi bộ xương trắng, đến nỗi bệ hạ phải xót thương mà không ích gì cho thiên triều trong muôn một | VĂN THƯ NGOẠI GIAO TRẦN NHÂN TÔNG 1 Lá thư tháng 11 nhuận năm Chí Nguyên thứ 15 1278 Nay nghe quốc công nhọc đến tệ quốc biên dân không ai là không kinh hãi không biết là sứ giả người nước nào mà đến ở đây. Xin rút quân về đường cũ để mà tiến. Tờ biểu tháng 12 năm Chí Nguyên thứ 15 1278 Cô thần bẩm khí yếu đuối mà đường sá thì khó khăn chỉ luống phơi bộ xương trắng đến nỗi bệ hạ phải xót thương mà không ích gì cho thiên triều trong muôn một. Nép mong bệ hạ thương xót tiểu quốc xa xôi khiến thần được cùng bọn đơn côi quan quả giữ được tính mệnh để suốt đời thờ phụng bệ hạ. Đó là nỗi may mắn lớn nhất của cô thần mà cũng là phúc to của sinh linh tiểu quốc. Tờ biểu năm Chí Nguyên thứ 15 1278 Năm Chí Nguyên thứ 15 thế tử An Nam là cô thần Trần dâng biểu nói Hoàng đế bệ hạ được trời trên yêu mến. Cha thần thuận về thánh hóa thấm nhuần ơn đức nhân từ như đất trời hưởng lượng bao dung dơ uế như núi biển. Cha thần một đời đội ơn cảm đức rất hậu. Năm Chí Nguyên thứ 14 1277 bất hạnh cha thần thất lộc. Ngày sắp mất gọi cô thần đến bảo Bệ hạ khoan nhân đại độ không bỏ sót nước nhỏ thì chắc con tất được ân như đời trước. Ta nay chỉ vì trời không cho thêm tuổi khiến không được thờ phụng thiên triều mà lấy làm hận thôi . Thần e sợ mới gặp tang cha mà kỳ cống hiến hằng năm lại vừa tới. Thần chẳng dám vì nỗi buồn tang cha mà lụy tới công việc. Lại thêm bọn sứ trước là Lê Khắc Phục lâu ngày chưa về để tiếp tục việc cống nạp hằng năm nên tiếp tục sai bọn Trung thị đại phu Châu Trọng Ngạn Trung lượng đại phu Ngô Đức Thiệu làm hành nhân sứ vâng đem biểu văn phương vật đến cửa khuyết dâng hiến tuân theo chức nghiệp của cha thần chẳng dám để rơi mất lời giáo huấn dùng lòng trung để dạy con. Sinh linh tiểu quốc đều bảo Sau khi cha thần mất đi thì thần sẽ kế tục chí hướng làm tiếp sự nghiệp của cha thần chính ở tại một việc làm đó. Bệ hạ thương yêu người trung trực càng thêm khen thưởng thì thế tử của ta ở trong sự không may mắn mà thật có sự may mắn . Rồi mỗi mỗi tự ngóng cổ trông lên trời

Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.