TAILIEUCHUNG - NHO LÂM NGOẠI SỬ - Hồi 55

Vào năm Vạn Lịch thứ 23(1) các danh sĩ nổi tiếng ở Nam Kinh dần dần tiêu mòn hết. Những kẻ đồng thời với Ngu bác sĩ, người thì đã già, người thì đã chết, người thì tản mát bốn phương, người thì đóng cửa không lo gì đến thế sự. Những nơi uống rượu, dạo chơi không còn có những người tài cao học rộng. Những người quân tử không còn ai lo đến lễ nhạc, văn chương. Ai thi đỗ làm quan là giỏi, ai thi hỏng là dốt. Những người giàu lại càng xa hoa, những. | NHO LÂM NGOẠI SỬ Hồi 55 Thêm bốn khách thuật trước nghĩ sau Đàn một khúc cao sơn lưu thủy Vào năm Vạn Lịch thứ 23 1 các danh sĩ nổi tiếng ở Nam Kinh dần dần tiêu mòn hết. Những kẻ đồng thời với Ngu bác sĩ người thì đã già người thì đã chết người thì tản mát bốn phương người thì đóng cửa không lo gì đến thế sự. Những nơi uống rượu dạo chơi không còn có những người tài cao học rộng. Những người quân tử không còn ai lo đến lễ nhạc văn chương. Ai thi đỗ làm quan là giỏi ai thi hỏng là dốt. Những người giàu lại càng xa hoa những người nghèo lại càng cực khổ. Dù văn có hay như Lý Bạch Đỗ Phủ phẩm hạnh có cao như Tăng Sâm Nhan Uyên 2 cũng không ai thèm đếm xỉa đến. Ở trong các nhà những buổi lễ gia quan 3 đám cưới đám tang tế lễ bọn hương thân không bàn chuyện gì ngoài chuyện ai được thăng ai đổi đi ai bị gọi về ai bị giáng chức. Bọn nhà nho bần tiện tìm mọi cách để làm vừa ý các quan chấm thi. Tuy vậy ở trong đám thường dân cũng có mấy người kì lạ. Một người làm nghề viết chữ tên là Quý Hà Niên. Từ nhỏ anh ta không nhà không cửa không nghề nghiệp gì phải vào chùa ở. Thấy Hòa thượng đánh mõ gọi các sư vào ăn anh ta cũng xách một cái bát đứng bên cạnh. Hòa thượng cũng không đuổi. Chữ anh ta viết rất đẹp. Anh ta không chịu học lối viết của người xưa tự đặt ra một lối riêng cứ viết theo hoa tay. Ai đến nhờ anh ta viết thì từ ba ngày trước anh ta ăn chay một ngày rồi mài mực một ngày và không để cho người khác mài hộ. Chỉ viết mười bốn chữ câu đối thôi anh ta cũng mài mất nửa bát mực. Bút anh ta dùng là thứ bút đã hỏng người ta bỏ đi. Không những thế lúc anh ta viết phải có bốn người giữ giấy. Hễ họ giữ giấy không nên hồn là anh ta mắng và đánh. Lại phải đợi khi nào cao hứng anh ta mới viết nếu đã không có hứng thì dù có vương hầu tể tướng dù có chồng tiền hàng đống cho anh ta anh ta cũng không thèm nhìn. Tính anh ta không lo chải chuốt bên ngoài chỉ mặc một cái áo rách đi đôi giày rách. Mỗi khi viết chữ có tiền thì anh ta mua đồ ăn. Còn thừa lại bao nhiêu anh ta đem cho .

Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.