TAILIEUCHUNG - Dạ Đàm Tùy Lục - Hàn Việt Tử

Hàn Việt Tử họ Lệnh Hồ , tuy gia thế đã mấy đời hành nghề thương mại , nhưng phong tư tươi đẹp mặt mũi bảnh bao , lại thêm cái tài đàn ngọt hát hay, thơ văn thi phú hơn đời. Thật là thích hợp đối với các cô gái kén chồng. Năm ấy , Hàn vừa hai mươi tuổi. Cái tuổi gọi là nhược quận, phải búi tóc , đội khăn để tõ rằng là đã trưởng thành. Chàng bèn sắm sửa hành trang , dẫn một con lừa, đi theo đường núi lên Kinh đô làm. | Dạ Đàm Tùy Lục Hàn Việt Tử Hàn Việt Tử họ Lệnh Hồ tuy gia thế đã mấy đời hành nghề thương mại nhưng phong tư tươi đẹp mặt mũi bảnh bao lại thêm cái tài đàn ngọt hát hay thơ văn thi phú hơn đời. Thật là thích hợp đối với các cô gái kén chồng. Năm ấy Hàn vừa hai mươi tuổi. Cái tuổi gọi là nhược quận phải búi tóc đội khăn để tõ rằng là đã trưởng thành. Chàng bèn sắm sửa hành trang dẫn một con lừa đi theo đường núi lên Kinh đô làm một chuyến du ngoạn . Hàn mới đi được một lúc thì trời bỗng lất phất mưa bụi . Chợt chàng thấy có một thiếu phụ còn trẻ dung nhan tuyệt diễm cưỡi một con lừa đi cùng đường với chàng. Có lúc nàng đi vượt trước Hàn. Có lúc đi song song. Lại có lúc tụt mãi tận phía sau . Cứ thế hai người đồng hành nhưng chẳng ai hỏi ai cả . Chừng qua giờ ngọ thì trời đổ mưa lũ lượt. Cũng may bên lề đường gần đấy có mấy căn nhà đổ nát bỏ hoang không có người ở. Hàn bèn buộc lừa để vào đó tạm trú . Một lát sau người thiếu phụ đến nơi cũng bước vào theo khiến cho Hàn ngượng ngùng lúng túng mất hẳn tự nhiên. Sự thực thì dù đã gần hai mươi tuổi. Hàn chưa có dịp đối diện với người khác phái một lần nhất là ở vào hoàn cảnh vắng vẻ hoang liêu và với một thiếu phụ trẻ đẹp kiều diễm như thế này. Chính lúc ấy Hàn thấy con lừa đực của chàng đạp hai chân sau xuống đất như để lấy thế hút vào đuôi con lừa cái của thiếu phụ rồi nghển cổ hí rộn lên. Người thiếu phụ thấy thế thì liếc mắt nhìn Hàn đưa tay áo lên che miệng tủm tỉm cười. Cái cười của thiếu phụ làm cho Hàn xao xuyến tà niệm sôi động không sao kiềm chế được. Chàng nhủ thầm sao chẳng nhân lúc mặt trời gác núi quãng vắng không người này mà chọc ghẹo nàng một chút cho vui. Nghĩ vậy bèn buông lời ong bướm - Vật còn như vậy huống nữa là người ta thì kham sao cho nổi Nàng cười vật bất nhã lẽ nào lại không biết còn có việc khó coi hơn thế này sao Thiếu phụ nghe Hàn nói vậy thì trừng mắt giận dữ mắng - Tôi cười gì thì cười đâu có phải muốn bắt chuyện với ai Hàn bèn quì xuống đất. hai tay ôm lấy nàng tỏ tình - Nương tử ơi Việc

Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.