TAILIEUCHUNG - Ỷ thiên đồ long ký - tập 16
Hồi 16: BÁC CỰC NHI PHỤC THAM CỬU DƯƠNG Đau lòng nát cả con tim, Vào nơi tử địa ta tìm đường sinh. Trương Vô Kỵ tiếp tục bò vào trong cái hang hẹp đó thêm vài trượng nữa, thấy trước mắt càng lúc càng sáng thêm, bò thêm một đoạn, đột nhiên ánh sáng chói lòa chiếu vào mặt. Y vội nhắm mắt lại, định thần rồi mở mắt ra, thấy đằng trước là một thung lũng xanh tươi, cây cối hoa cỏ chen lẫn với nhau đủ màu. Ảnh hưởng của Kim Dung không chỉ ở một giai cấp nào. Nhiều nhà. | Ỷ Thiên Đồ Long Ký – Tác giả : Kim Dung Dịch giả : Nguyễn Duy Chính CHƯƠNG 16 BÁC CỰC NHI PHỤC THAM CỬU DƯƠNG Trương Vô Kỵ tiếp tục bò vào trong cái hang hẹp đó thêm vài trượng nữa, thấy trước mắt càng lúc càng sáng thêm, bò thêm một đoạn, đột nhiên ánh mặt trời chiếu vào mắt. Y vội nhắm mắt lại, định thần rồi mở mắt ra, thấy trước mắt là một cái thung lũng xanh tươi, cây cối hoa cỏ chen lẫn với nhau đủ màu. Y lớn tiếng reo mừng, từ sơn động bò ra. Cái hang đó cách mặt đất không đầy một trượng, nhảy nhẹ một cái đã đến mặt đất. Chân y đạp lên cỏ mượt như nhung, mũi ngửi thấy hoa thơm ngào ngạt, tai nghe chim hót ríu rít, trái cây trĩu cành, ai ngờ rằng đằng sau cái hang tối đen kia, lại có một nơi cảnh giới thần tiên thế này. Lúc dó y không nghĩ tới vết thương đau đớn, ra sức chạy về đằng trước, đến hơn hai dặm mới gặp một ngọn núi cao ngăn lại. Y đưa mắt nhìn bốn bề, thấy cái thung lũng này vây quanh là núi cao chập chùng, xem ra từ đời xa xưa chưa bao giờ có vết chân người. Những ngọn núi tuyết phủ vươn lên tận mây xanh, những vách núi hết sức hùng vĩ hiểm trở, không cách gì có thể leo ra leo vào được. Trương Vô Kỵ vô cùng sung sướng, thấy bảy tám con sơn dương đang ăn cỏ, nhưng cũng không sợ hãi chạy đi, trên cây hàng chục con khỉ đùa chơi nhảy nhót, xem ra những loại mãnh thú như hổ báo thân thể nặng nề, không thể nào vượt qua được những ngọn núi mà vào tới đây. Y nghĩ thầm: “Oâng trời đãi mình kể cũng không bạc, sắp xếp để mình vào được cảnh trí thần tiên thế này làm nơi yên nghỉ ngàn thu”. Y chậm rãi quay lại nơi cửa hang, nghe thấy tiếng Chu Trường Linh ở bên trong kêu gọi: - Tiểu huynh đệ, ngươi ra đây, ở trong động không sợ buồn chết đi được ư? Trương Vô Kỵ lớn tiếng cười: - Ở trong này vui .
đang nạp các trang xem trước