TAILIEUCHUNG - VĂN HÓA - NGHỆ THUẬT

Không hiểu do đâu mà tôi cứ nghĩ những người có tên là Nguyệt đều dịu dàng, tốt bụng và mềm là đứa bạn thân duy nhất của tôi. Hai đứa tính cách trái ngược nhau; tôi gai góc, sắc sảo- nó nhân hậu, yếu ớt vậy mà chúng tôi lúc nào cũng như gắn chặt vào nhau. | VĂN HÓA - NGHỆ THUẬT VĂN HÓA - NGHỆ THUẬT cá mương người mỏng dính lấp loáng ve vẩy Không hiểu do đâu mà tôi cứ nghĩ bơi, những con ốc rêu phủ kín người lặng lẽ những người có tên là Nguyệt đều dịu bò, trên con sông có vài chiếc thuyền nan gõ dàng, tốt bụng và mềm yếu. cành cạch lùa cá vào lưới, tiếng gõ nghe khô Nguyệt là đứa bạn thân duy nhất của tôi nhắc buồn tẻ. Bên kia sông những vạt hoa – Hai đứa tính cách trái ngược nhau; tôi cải vàng rực lên dưới ánh nắng chiều. Quê gai góc, sắc sảo- nó nhân hậu, yếu ớt vậy tôi nghèo, cái nghèo như đóng chặt xuống mà chúng tôi lúc nào cũng như gắn chặt làng xóm từ thuở của ông Nam Cao tới giờ. vào nhau. Những người nông dân suốt ngày lầm lụi làm việc, đến gặp nhau cũng Nhà Nguyệt nghèo, bố nó hy sinh ở mặt trận không biết nói gì khác ngoài những Quảng Trị, một mình mẹ nó phải nuôi ba đứa câu “Đi đâu đấy?, Ăn cơm chưa ?”. con. Một tối trăng sáng, mẹ nó và mẹ tôi chải Những câu hỏi chỉ để mà hỏi để rồi chiếu ngồi ngoài hè hóng mát, tôi nghe mẹ quên ngay sau đó. nó bảo: Tôi và Nguyệt chia sẻ với nhau những - Con Nguyệt nhà tôi nó khổ từ trong chiếc áo bằng vải phin thô kệch được trứng, bố nó về thăm nhà một ngày trước cắt may bởi nhát kéo vụng về của những khi vào chiến trường, tôi mang thai nó, bác thợ may làng và cùng tưởng tượng sắp đến kỳ sinh nở thì nhận giấy báo tử (và ước ao) cuộc sống đẹp đẽ ở thành phố. của bố nó, tôi vất vả quá nên sinh nó ra Những đêm tối trời ngồi trên một mô đất thiếu tháng cao nhìn về quầng sáng phía xa xa hình dung Bác Hà mẹ cái Nguyệt lặng lẽ như cái bóng, đó là Hà Nội. suốt ngày cặm cụi với mấy luống hoa, thi Một ngày, người thứ ba xuất hiện giữa hai thoảng lại ngất xỉu, tay chân co quắp làm tôi chúng tôi. Hắn người thành phố! cao ráo, da sợ hết hồn, cái Nguyệt thì khóc ròng còn mấy ngăm đen, tóc chải lượn sóng ở mái, lời lẽ lưu ông bác sĩ đến khám cho mẹ nó thì tỉnh bơ loát. Tôi không có cảm tình ngay từ buổi gặp như không có chuyện gì, họ gọi cái tên bệnh gỡ đầu tiên, còn cái Nguyệt

TỪ KHÓA LIÊN QUAN
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.