TAILIEUCHUNG - Chuyện tiếu lâm - Tiến bộ của khoa học ( phần 2 )
Ông bố mắng : Mày dạo này hay nói pha ngoại ngữ nhiều lắm, khéo người ta cười cho đấy con ạ, liệu mà sửa đi. Tí trả lời: . Đấy vừa dứt lời mày đã lại pha phách rồi, mày không nghĩ ra được từ nào thay thế à ? Dạ có ạ, TRUST !!! Một ả nọ chơi bời tám, chín phương gì đó, cuối cùng cũng khéo được một phương kiếm chồng. Trước ngày lên xe hoa, tự biết thân phận của mình rộng toác rồi kém duyên, lo lắm nói với mẹ: "Kiếm chồng chẳng khó, nhưng biết giữ sao đây. Xưa. | Nghiêm xuân Mão, tên người bệnh nhân, quê ở Vĩnh Lạc, Vĩnh Phú không biết bị căn bệnh này từ lúc nào, chỉ biết là anh cũng có vợ, nhưng không "hành sự" được, suốt ngày bị vợ đánh đập và chửi rủa là đồ "suốt ngày chỉ ngắm nhìn mũi dày" và rồi cuối cùng vợ Mão bỏ qua giai đoạn xã và huyện đưa thẳng Mão lên toà án tỉnh ly dị. Anh Mão buồn lắm, quyết tâm chữa chạy, song chữa chạy cũng đã nhiều nơi nhưng vẫn không khỏi. Nghe thấy danh tiếng của Bs Đởm anh khăn gói quả mướp lên Hà nội tìm bằng được Bs Đởm. Bs Đởm ghép nối thì giỏi, còn căn bệnh này. Song với bản tính hay thương người, Bs Đởm quyết định đưa ra 1 toa thuốc độc chiêu: Cho anh Mão ra Công viên Thống Nhất xem xiếc ngay. Anh Mão thắc mắc giữa căn bệnh của anh và xiếc có liên quan gì với nhau đâu. Bs Đởm nói: Khắc xem, khắc biết. Quả nhiên, khi xem đến các tiết mục uốn dẻo, thể hình, đu quay, dạng chân trồng cây chuối. với dàn nữ diễn viên trẻ đẹp quần áo vừa mỏng, vừa hở hang. anh Mão thấy trong người rừng rực, con tỳ, con vị nổi hết cả lên. Chắc khỏi bệnh rồi, anh Mão thò tay vào túi quần kiểm tra, vừa cứng vừa to, ôi sung sướng quá. Anh Mão định reo lên thật to thì ngay lập tức bị ăn một cái tát trời giáng của tay ngồi bên cạnh vào mặt, cùng với một tiếng quát đanh, gọn: "Đồ ăn cắp, thọc tay vào túi quần người ta làm gỉ hả?". Thì ra, anh Mão, như Lại văn Sâm nói, đã "chín phẩi năm" (nắm phải chim) nhầm. Còn cái của anh, vẫn như đỉa
đang nạp các trang xem trước