TAILIEUCHUNG - So sánh nhân vật Độ và Hoàng trong truyện ngắn “Đôi Mắt” của Nam Cao
Truyện ngắn “Đôi mắt” của Nam Cao được viết trong những ngày nghỉ Tết đầu năm 1948, viết cho đỡ nhớ nên không bị vướng víu về chủ đề tư tưởng và viết rất tự nhiên. Truyện bộc lộ cách nhìn đời, nhìn người đặc biệt là những người nông dân lúc bấy giờ, đồng thời nói lên tầm quan trọng của cách nhìn đời, nhìn người của nhân vật Hoàng và Độ. | So sánh nhân vật Độ và Hoàng trong truyện ngắn “Đôi Mắt” của Nam Cao Đề bài: So sánh nhân vật Độ và Hoàng trong truyện ngắn “Đôi Mắt” của Nam Cao Bài làm: Truyện ngắn “Đôi mắt” của Nam Cao được viết trong những ngày nghỉ Tết đầu năm 1948, viết cho đỡ nhớ nên không bị vướng víu về chủ đề tư tưởng và viết rất tự nhiên. Truyện bộc lộ cách nhìn đời, nhìn người đặc biệt là những người nông dân lúc bấy giờ, đồng thời nói lên tầm quan trọng của cách nhìn đời, nhìn người của nhân vật Hoàng và Độ. Truyện đặt tên thật là giản dị nhưng nội dung của vấn đề thì không đơn giản đi chút nào. “Đôi mắt” là gì nhỉ? Đó chính là giác quan giữ một phần rất quan trọng trong cơ thể con người. Nhờ có “Đôi mắt”, nhờ có đôi mắt con người có thể nhận thức được thế giới giác quan , những gì đang diễn ra xung quanh mình. Về mặt sinh học và y học con mắt của mỗi người đều giống y như nhau, không ai giống ai. Tác giả đã đặt ra vấn đề và giải quyết vấn đề của truyện bằng cách xây dựng hai nhân vật có lập trường và hai quan điểm trái ngược nhau thông qua “đôi mắt” của họ. Hoàng có thể nói là đại diện cho lớp nhà văn cũ, con người của xã hội cũ, còn Độ thì ngược lại, Độ đại diện cho con người mới của xã hội mới, những con người người tích cực, hăng hái tham gia cách mạng, không thờ ơ, bàng quan trước cảnh “dầu sôi lửa bỏng” của đất nước. Nhân vật Hoàng có lai lịch và gia thế đặc biệt. Dưới “Đôi mắt” của Độ, Hoàng là “một nhà văn, đồng thời là tay chợ đen rất tài tình” trái hẳn với Độ chỉ làm “một anh tuyên truyền nhãi nhép” như thế thì có ích cho cuộc cách mạng biết bao! Nam Cao miêu tả nhân vật một cách trực tiếp khiến chúng ta có thể sờ mó được, Hoàng hiện ra thật sinh động và chân thực lạ thường: “Bước khệnh khạng, thong thả bởi vì người khó to béo quá, vừa bước vừa bởi cánh tay kềnh kệch ra hai bên”, “bàn tay múp míp”, “trên mép một vài cái .
đang nạp các trang xem trước