Ngôi nhà là tổ ấm, là nơi che chở cho chúng ta trước mọi bão táp, gió mưa. Tuổi thơ của em gắn bó với một căn nhà nhỏ trong khu tập thể.
Nhà em ở tầng hai của khu tập thể A10. Chỉ cần đi từ xa, em đã nhìn thấy nhà A10 được quét vôi vàng đã phong rêu, đứng khiêm nhường bên những tán cây cổ thụ. Từ phía dưới sân, em có thể nhìn thấy căn nhà của mình bởi phần lan can nhô ra phía trước. Ớ đấy, bố em trồng cây hoa sao, cây leo kín cả lan can. Cả khu tập thể chỉ có duy nhất cái lan can nhà em là xanh mát, trông xa như một tấm mành xanh phủ xuống. Mùa hè, cây nở những bông hoa đỏ li ti.
Ngoài phần lan can, nhà em còn có ba phòng. Bếp và nhà lại tách rời nhau bởi một lôĩ đi. Bếp là nơi để nấu nướng, để xe và có hê một cái bàn ãn. Phòng ngoài là phòng khách nơi cả nhà cùng xem ti vi, cùng trò chuyện và cũng là nơi bố mẹ dạy bảo em khi em làm sai việc gì.
Phòng trong được chia ra làm phòng ngủ cho bố mẹ và cho hai chị em. Chúng em tự trang trí cho căn phòng của mình bằng nhiều tranh ảnh, lọ hoa, thú bông... Phòng em còn có một cái chuông gió, mỗi khi gió thổi, chuông kêu leng keng nghe rất vui tai. Đó là món quà sinh nhật mà một người bạn thân đã tặng em. Trên bàn học của hai chị em còn có mây khung ảnh để ảnh gia đình và ảnh của hai chị em khi còn bé.
Em rất yêu ngôi nhà của mình. Dù đi bất cứ đâu, chỉ cần về nhà; em lại thây sự đầm ấm gắn bó. Nhà là tổ ấm của gia đình em. Dù nhà em không rộng rãi, khang trang nhưng em không có cảm giác chật chội mà ngược lại, em thấy nó nhỏ nhắn, đáng yêu vì ở đó luôn đầy ắp tiếng cười và niềm yêu thương.