Một thầy giáo đưa cho Văn sĩ Teen tấm thiệp: “Cậu coi học trò đề thiệp tặng tui nè”. Mở ra, dòng chữ thiệt lớn đập vô mắt: Thân tặng thầy... Thầy lắc đầu: “Tui vẫn nhận nhiều lá thư khóc cười như vậy đó, lời mở đầu với thầy mà cứ “thân” tỉnh queo, hỏi, nhiều đứa bảo, con cứ nghĩ thế là... thân thiết! Tui nhớ từ thời cấp II đã có bài dạy viết thư, với người lớn thì “kính”, bạn bè trở xuống mới “thân”, giờ tụi nó xài loạn xạ hết”.
Từ chuyện ấy, thầy “lan man”: Thân, mến, thậm chí cộc lốc danh xưng trong thư từ với người trên là lôi phổ biến! Trong khi ấy, nhiều lá thư không mang tính chất văn bản, có bạn lại tương lên trang trọng trên cùng “Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam...”. Ngược lại, lên truyền hình mà coi, người lớn, con nít gì cũng phải xưng tôi mới đúng, vậy mà lại “lễ phép” xưng em, cháu, con... lỗi này khá phổ biến cả trong những cuộc họp, nơi anh cần khẳng định tư cách độc lập của mình!
Những lỗi tưởng như rất nhỏ, vậy mà nó hàm chứa văn hóa. Đã có những lá đơn xin việc bị loại ngay lập tức, vì người viết không biết chút gì về cách viết văn bản! Một câu chuyện nhỏ nhưng rát bổ ích và đây không phải là lỗi hiếm trong ứng xử hằng ngày. Xin chuyển lại lời thầy.