Hình tượng ông lái đò trong tùy bút này và hình tượng nhân vậtHuấn Cao trong Chữ người tử tù có điểm giống nhau: họ đều được Nguyễn Tuân xây dựng như những nhân vật tài hoa nghệ sĩ. (Huấn Cao là một nghệ sĩ có tài viết chữ rất nhanh và rất đẹp, ông lái đò tuy là người lao động bình thường nhưng có thể coi là một nghệ sĩ trong nghệ thuật leo ghềnh vượt thác). Tuy vậy, họ có nhiều điểm khác nhau: Huấn Cao là con người của quá khứ, của lịch sử, nay chỉ còn "vang bóng", ông lái đò là con người của hiện tại, của hôm nay; Huấn Cao là người đặc biệt, siêu phàm, ông lái đò là con người bình thường của cuộc sống thường nhật; Huấn Cao đối lập sâu sắc với xã hội, trở thành kẻ tử thù của xã hội bất công, ông lái đò là một nhân vật đang ngày đêm đem sức lực và trí tuệ xây dựng quê hương đất nước...
Điều đó nói lên phần nào đặc điểm phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân với sự ổn định lẫn sự vận động trong phong cách đó ở hai giai đoạn trước và sau Cách mạng tháng Tám.