Thằng cu Cún tên thật là Hoàng, nhưng nó đang tuổi tập nói, tập đi lại bú sữa xinh xắn như con chó bông nên được gọi yêu là Cún con.
Đúng năm ngày nữa Cún con đầy nám. Cún con được bú sữa mẹ nên bụ bẫm, kháu khỉnh. Mỗi lần tắm xong mẹ dắt Cún lên giường để thoa phấn, tay chân Cún huơ ha lịa, ánh mắt như cười trông láu lỉnh lắm. Cườm tay, cổ chân có ngấn trông đến "phát ghét". Nước da ửng hồng. Đôi môi đỏ chót. Anh mắt đen sáng. Tóc Cún mọc nhiều, đen mượt. Cún mũm mĩm nên ẵm được một lát đã thấy mỏi tay, nhưng nựng đôi má phúng phình thì đã lắm. Nhưng khi Cún đưa ngón tay ngắn lũn chũn lên miệng mút, cả nhà lêu lêu chọc: "Cún con bú tí!". Cún hiểu ý bỏ tay ra cười toe toét, để lộ mấy cái răng cửa bé cỏn con. Nghe ai nói gì Cún bắt chước vậy, có khi nói chệch làm cả nhà ôm bụng cười. Lúc ấy, mắt Cún con tròn xoe, chả hiểu gì cũng tít mắt cười theo. Cún bắt chước lẹ lắm nên khi dạy "bé" tập nói, bố mẹ em tuyệt đối không giả bộ nói ngọng, phát âm sai.
Thằng cu Cún đã lẫm chẫm đi được vài bước. Sáng nào, mẹ cũng cho Cún bú rồi đặt vào chiếc nôi có bốn bánh hình tròn cho Cún "khởi động". Sau đó, mẹ ẵm bé ra, cho tập đi một mình. Cún dạn lắm, chập chững từng bước nhỏ, được một bước, hai bước, ba bước,... hai tay huơ ngang như diễn viên tí hon đi trên dây thăng bằng vậy. Còn mẹ thì khom mình vừa bước lui vừa vỗ tay khích lệ. Cún khoái chí lo nhìn tay mẹ, đột nhiên hai chân móc vào nhau. Nhưng mẹ đã nhanh tay ôm chầm bé vào lòng. Cún con thì cười tỉnh queo!
Cún con khỏe mạnh, ít bệnh vặt, ít khóc nhè và không đái dầm... Cún là út cưng, là niềm vui của nhà em. Em mong Cún mau lớn để hai chị em cùng bon bon đến trường trên một chiếc xe đạp.