Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Tôi biết mình đã thích Ân Du mất rồi, nhưng làm sao đủ can đảm để bày tỏ điều đó cơ chứ. Tôi chỉ còn biết kiếm đủ mọi cái cớ để có thể được nói chuyện, được gặp anh. Tan sở rồi nhưng tôi chưa muốn về nhà luôn. Phần vì tắc đường, về giờ này ngang với ác mộng. | X T r Ngược năng ngược gió Tôi biết mình đã thích Ân Du mất rồi nhưng làm sao đủ can đảm để bày tỏ điều đó cơ chứ. Tôi chỉ còn biết kiếm đủ mọi cái cớ để có thể được nói chuyện được gặp anh. Tan sở rồi nhưng tôi chưa muốn về nhà luôn. Phần vì tăc đường về giờ này ngang với ác mộng. Phần vì ở nhà không có ai chờ mong tôi cô bạn cùng phòng đã được bạn trai đón đi chơi rồi nên tôi cũng cứ đủng đỉnh thôi. Tôi xách túi ra khỏi công ty lững thững đến quán café cách đó 50m - địa điểm tụ họp thường xuyên của cánh văn phòng ở tòa nhà này. Tôi ngồi vào chiếc bàn quen thuộc trong góc gọi một ly Latte Macchiato rồi lặng ngăm dòng người như nêm trên đường. Giờ cao điểm có khác. Ai cũng hối hả vội vàng. Tôi thường tránh hết mức ra về vào tầm này. Hầu như ngày nào tan làm xong tôi cũng đến đây ngồi. Chị chủ quán đã nhẵn mặt tôi thi thoảng văng khách lại chạy đến buôn chuyện. Đến tận khi phố xá đã lên đèn sáng trưng tôi mới uể oải đứng dậy lấy xe ra về. Tôi chẳng có ai chờ đợi chẳng có ai réo gọi trở về vậy thì vội làm gì. Chị chủ quán đang mở bản Going home của Kenny G nhẹ nhàng mà da diết quá. Trong quán ánh đèn chiếu dịu nhẹ ngoài trời là ánh sáng yếu ớt cuối ngày cảm giác lãng đãng sao sao ấy. Không ngờ giữa cái đô thị ồn ào náo nhiệt bậc nhất này cũng có những không gian yên bình đến vậy. Tôi vào đây đã được gần 1 năm. Lấy được cái bằng là tôi xách vali hành lí vào đây luôn mặc cho ba mẹ ngăn cản hết lời. Tôi thực lòng cũng không định ở cả đời chỉ là muốn đi vài năm muốn trốn tránh Hà Nội. Và tôi đã bước chân đến đây. Tôi lười nhác tựa lưng vào ghế nhặt bừa vài cuốn tạp chí làm đẹp trên giá. Tôi mải mê vào những cách mix đồ những tip trang điểm nên không biết có một chàng trai vừa bước vào quán đang nhìn quanh tìm bàn trống. Khi không tìm được chỗ nào khả dĩ có thể ngồi anh ta đã hướng ánh mắt đến chỗ tôi - bàn duy nhất trong quán chỉ có một người và thấy tôi có vẻ không đợi ai hoặc giả thấy tôi có vẻ hiền lành chắc chắn sẽ đồng ý để anh ta ngồi ké. Có tiếng bước chân đến gần