Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
- Khi chị ra được bờ sông thì trời đã về đêm. Lưỡng lự một chút, chị đứng lại xác định phương hướng rồi quả quyết bước tiếp về phía trước. Bóng tối, thời gian làm cho cảnh sắc xoay vần khiến chị không đủ tự tin để tiếp tục cuộc hành trình như ý định. Chị đã không thể tìm thấy phà Gù- cái ảo tưởng cuối cùng mà chị vẫn bấu víu - nhằm biện minh cho sự quên lãng của mình. Nén tiếng thở dài, chị đặt túi xách xuống và vặn lưng mấy cái cho đỡ. | Bến đàn bà TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN MẠNH HÙNG - Khi chị ra được bờ sông thì trời đã về đêm. Lưỡng lự một chút chị đứng lại xác định phương hướng rồi quả quyết bước tiếp về phía trước. Bóng tối thời gian làm cho cảnh sắc xoay vần khiến chị không đủ tự tin để tiếp tục cuộc hành trình như ý định. Chị đã không thể tìm thấy phà Gù- cái ảo tưởng cuối cùng mà chị vẫn bấu víu - nhằm biện minh cho sự quên lãng của mình. Nén tiếng thở dài chị đặt túi xách xuống và vặn lưng mấy cái cho đỡ mỏi rồi đưa mắt nhìn quanh. Giờ thì phải kiếm một chỗ ngủ sáng mai sẽ tiếp tục tìm. Ở giữa một nơi vắng vẻ thế này hy vọng kiếm một nhà trọ chắc chắn là một điều không tưởng. Phía trước hình như có sáng đèn. Chị bước nhanh về phía ấy. Hóa ra đó chỉ là một chiếc lều vó với một bà cụ già khoảng bảy mươi tuổi đang ngồi đan giỏ. Sau lời ngỏ ý muốn xin nghỉ lại bà cụ nhìn chị một lượt từ đầu tới chân rồi gật đầu. Mới được vài câu xã giao hai mắt chị đã ríu lại chực sụp xuống. Chị đưa tay khẽ đấm đấm cái lưng đau như rần vì suốt một ngày một đêm chen chúc trên xe khách chật như nêm và xin phép bà cụ đi ngủ trước. Bà cụ kéo tấm liếp. Những chấm sáng của chiếc đèn bão lọt qua khe in lên vách lều lấm tấm hệt những chấm hoa. Chị nhắm mắt lại và thiếp đi. Không rõ chị đã ngủ được bao lâu chỉ biết rằng khi chị thức giấc thì vẫn thấy những chấm hoa in trên vách lều. Không thấy bà cụ đâu chị bước ra ngoài. Ánh đèn hoi hóp dãi bóng chị dập dềnh trên mặt sông với tay lấy cái Thời đang đan dở chị cầm nắm nan giộng giộng xuống đất và bắt đầu tỉ mẩn gài từng chiếc một. Ũm . Chiếc Thời tuột khỏi tay rồi từ từ lăn xuống nước khe khẽ vọng trong đêm. Chị đứng dậy cố nén một tiếng thở dài. Tiếng nước tóc tóc chảy khan qua mắt vó dội vào đêm buồn thấu ruột. Một con cá chưa xuống lách ngược trên miệng Đam nghe lạch sạch. Đêm quánh đen. Tiếng côn trùng đột nhiên nín lặng rồi từ từ ri rỉ và rộ lên. Đầu chị lại ong ong rồi trở nên buốt ngược như những ngạnh trê đang thách vào. Chị bước xuống thuyền. Cảm giác lành lạnh từ