Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
GIỮ LỜI Dịch: nenenana * Phía xa xa chân núi thấp thoáng bóng người xinh đẹp như ngọc. “Tiên tử, hôm đó ở bờ sông vãn sinh may mắn được thấy dung nhan yêu kiều của tiên tử, về nhà nhớ mãi không quên, tình cờ nghe nói tiên tử xuất hiện ở chỗ này, vãn sinh không nhịn được tìm tới. . . . . .” Cau mày, không nói. “Tiên tử, hôm qua vãn sinh thấy tay tiên tử tựa hồ bị thương, vãn sinh đã đặc biệt đi kiếm thảo dược, yên tâm, tiên tử, vãn sinh biết nam nữ thụ thụ. | Đáng tiếc tiểu tửu yêu rất nhanh liền không cười được, khi hắn phát hiện trong hầm rượu rượu ngon ít đi hơn phân nửa, mà chính hắn lại chỉ có thể trần truồng không mặc gì núp ở trong chăn cắn góc chăn, hắn rốt cục ý thức được mình đã nhìn lầm bản chất của Hoa Đào tiên nhân. —— Hắn chắc là bị bạch điêu mổ mắt mới có thể cảm thấy Hoa Đào tiên nhân cái tên khốn kiếp vừa mê rượu vừa háo sắc ấy là người dịu dàng quyến rũ! Khúc Cất đầy oán khí lượn lờ rốt cục mặc xong xiêm áo đẩy cửa sổ ngôi nhà cỏ, Hoa Đào tiên nhân đang ngồi dưới tàng đào uống rượu, nghe được thanh âm của hắn không khỏi ngẩng đầu lên cười với hắn, từ xa giơ chiếc ly lên hỏi: “Tiểu tử, muốn cùng ta uống một chén không?” Gốc cây kia được thụ phép tiên chưa từng khô héo, hoa đào trên cây nhẹ nhàng rơi xuống mấy cánh, vừa đúng rơi vào bên trong chén nhỏ của Hoa Đào tiên nhân, Hoa Đào tiên nhân ồ lên một tiếng, khẽ cười nói: “Hoa rơi cố ý, chỉ tiếc người mê rượu bạc tình.” Khúc Cất rất không vui, tiến lên đoạt lấy rượu chén nhỏ uống một hơi cạn sạch, chỉ vào cây hoa đào nở đầy cành nói: “Đừng cho là ta không biết, ngươi nhiều lần làm phép để hoa rơi đều chỉ lọt vào trong chén!”