Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Cổ Long CÁT BỤI GIANG HỒ Đại Nhân Vật Hồi 12 Ngưu đại gia Cuối cùng là Thư Hương đã kiếm được đồng tiền mà trong đời nàng mới kiếm được lần thứ nhất bằng chính cái lực của mình. Một đồng tiền thật là khó kiếm. Đánh xe suốt một tiếng đồng hồ, lưng nàng đã mỏi nhừ, tay cầm cương, tay cầm roi ê ẩm, phồng lên mấy chỗ. Lúc tiếp lấy đồng tiền từ nơi tay của Trương Dị, nàng muốn rơi nước mắt. . | Cổ Long CÁT BỤI GIANG HỒ Đại Nhân Vật Hồi 12 Ngưu đại gia Cuối cùng là Thư Hương đã kiếm được đồng tiền mà trong đời nàng mới kiếm được lần thứ nhất bằng chính cái lực của mình. Một đồng tiền thật là khó kiếm. Đánh xe suốt một tiếng đồng hồ lưng nàng đã mỏi nhừ tay cầm cương tay cầm roi ê ẩm phồng lên mấy chỗ. Lúc tiếp lấy đồng tiền từ nơi tay của Trương Dị nàng muốn rơi nước mắt. Không phải vì tủi cực mà là vì vui mừng cái vui mừng khi kiếm được đồng tiền bằng cái lao lực của chính mình. Trương Dị nhìn nàng mắt hắn ngời ánh sáng hắn cười - Bây giờ thì cô đã có tiền thì có thể đi ăn. Thư Hương ưỡn ngực lớn tiếng - Tự ta sẽ biết đi ăn không cần ngươi phải dạy. Nàng nắm chặt đồng tiền trong tay nàng cảm thấy cái đồng tiền nho nhỏ đó quí hơn cả ngọc vàng châu báo mà trước đây nàng từng có. Nàng biết chắc chắn rằng trên đời này không một người nào có thể lừa để lấy đồng tiền đó được của nàng. Nhất định không bao giờ làm được. Thị trấn này không lớn lắm. Thư Hương tìm một quán cơm gần nhất đi vào. Mặc dầu trong tay chỉ nắm có một đồng tiền nhưng nàng vẫn cảm thấy mình là một đại phú gia chưa bao giờ nàng cảm thấy mình giàu như thế ấy. Bằng vào dáng cách nửa mùa của Thư Hương bọn tiểu nhị tuy có ném tia mắt nghi ngờ nhưng chúng vẫn phải chào mời đon đả - Dạ thưa chẳng hay cô nương dùng chi Uống luôn nửa chén trà khách Thư Hương mới hỏi - Có gà nấu Đông Cô không Bất luận lúc nào bất luận ở địa phương nào chỉ có những bậc phú gia mới có thể nói đến nấm Đông Cô những người bình thường chưa hửi được mùi chớ đừng nói đến việc ăn một bữa. Món ăn đó đối với Thư Hương là món tầm thường. Tại Cẩm Tú sơn trang tất cả sơn trân hải vị đều cũng là những món thường. Chỉ tiếc một điều là vị Đào tiểu thơ biết ăn mà không bao giờ biết giá. Tên tiểu nhị lại kéo tia mắt từ trên đầu xuống tận chân của khách và trả lời bằng thứ giọng nhắc nhở - Đông Cô thì có chớ sao không chỉ có điều là thứ đó ở đây quí lắm. Đúng là lời lẽ nhà nghề . Đông Cô chỗ nào lại không thuộc về món quí Thế nhưng gã .